Mau Xuyên Đương Nam Thần Xuyên Thành Pháo Hôi
Editor: sherry- ry
“Rầm” một âm thanh kỳ quái kì quái phát ra, sau đó là tiếng thét chói tai của cô gái cùng đó là tiếng bàn ghế rơi xuống mặt đất tạo ra âm thanh, thanh âm ồn ào này hấp dẫn tầm mắt mọi người trong nhà ăn, cũng phá vở tâm trạng thưởng thức đồ ăn của Vân Ca.
Hắn ngước mắt lên nhìn xem nơi phát ra những âm thanh ồn ào đó, người đó hắn nhìn sao cứ thấy quen quen, đó không phải nữ chính vào buổi sáng đụng phải hắn hay sao, mà lúc này cô ta đưa lưng về phía Vân Ca, thanh âm “leng keng” và tiếng bát vỡ vang lên rất lớn phải nói nữ chính đang dùng bộ mặt hung ác giống như buổi sáng tạo ra lực lớn thế nào mới tạo ra âm thanh lớn như vậy.
“Hừ, các người là một đám tiểu nhân đê tiện, các người cho rằng hâm dọa rồi đem sách, bàn ghế của tôi ném tôi liền sợ các người sao? Một đám phú nhị đại chỉ biết tiêu xài phung phí, Văn Tiểu Tịch tôi sẽ không khuất phục các người đâu.” Khí phách nói xong những lời này, nữ chính liền hiên ngang định rời đi. . Bạn có biết trang truyện _ T гЦмtгuуen. ог G _
Lúc này đám nữ nhân kia rốt cuộc không chịu đựng được nữa đi về phía Văn Tiểu Tịch, bàn tay tát vào mặt nữ chính một cái “chát” rõ lớn, còn đang đắc ý nữ chính bị đánh một cái đau đến sửng sốt, sửng sốt một chút lúc sau cô ta lập tức phẫn nộ phản kích lại cô gái kia vài cái tát, hai cô gái đánh nhau, làm mọi người vây xem tại nhà ăn xem đến ngây người.
“Đủ rồi.” Một giọng nói lạnh băng vang lên cùng đó là thân ảnh thon dài tách hai cô gái kia ra, “Buông ta ra, ngươi tên hỗn đản này.” Văn Tiểu Tịch bị đối phương bắt được đôi tay, phẫn nộ giãy giụa.
Lúc này bởi vì tay cô ta bị đối phương bắt lấy, cô gái kia nhân cơ hội đánh cô ta vài cái, người con trai này cũng không phải thứ tốt lành gì, cùng với một đám hỗn đản này đề là một bọn với nhau.
Vốn dĩ tới nhà ăn ăn cơm kết quả còn chưa đi đến bàn ăn trước mắt liền thấy được một màn mâu thuẫn này, Hàn Mục Thanh nhất thời không thể bỏ qua được, mà cô gái đang bị anh giữ tay lại vùng vẫy còn đạp vài cái vào người anh nữa chứ, khí thế trên người anh càng thêm lạnh băng, lúc đầu nhà ăn còn một mảnh ồn ào lập tức im lặng như tờ, chỉ còn nghe tiếng nữ chính phẫn nộ chửi rủa.
Hàn Mục Thanh buông tay ra, lạnh lùng nói: “Các người làm trái với nội quy trường học, ở trường tập trung đánh nhau mỗi người trừ 1 phần điểm kỉ luật.” Nói xong lại nhìn về phía cô ta còn đang phẫn nộ trừng mắt, “Còn cô cố ý đả thương thành viên hội học sinh, trừ thêm năm phần điểm kỉ luật.” Nói xong câu đó anh xoay người định rời đi.
Văn Tiểu Tịch bị tin tức này chấn kinh tại chỗ rồi, sau đó là một cổ lửa giận trong lòng dân lên, tay cô ta cầm lên một mâm đồ ăn đột nhiên ném về phía Hàn Mục Thanh, miệng lại không phục nói,” khốn nạn, mấy người này là những kẻ có tiền liền có thể thiên vị đối phương như vậy sao? Tôi nhất định sẽ đến báo cáo hiệu trưởng những hành vi ti tiện của các người.”
Nhận thấy được phía sau có tiếng gió Hàn Mục Thanh lắc mình tránh thoát mâm đồ ăn đang bay tới, nhưng mâm cơm cũng đang bay về phía bàn Văn Ca đang ngồi lại cùng hướng với nam chính, hắn là người duy nhất không lại xem náo nhiệt, tuy rằng mâm đồ ăn nữ chính ném lại đây không có trúng vào người hắn, nhưng mâm đồ ăn đó không những phá hết toàn bộ đồ ăn trên bàn của hắn mà tất cả các món ăn đều dính lên người hắn.
Nhìn đám người xung quanh đang lộn xộn cùng với bản thân đang chật vật, Vân Ca không lộ ra bất kì biểu cảm gì chỉ tươi cười một cách hoàn mỹ, nếu ở đây có người biết Vân nhị công tử và tính cách của hắn liền biết cái nụ cười kia của hắn là đang rất nguy hiểm, mà hiện tại ở cái thế giới tiểu thuyết này không ai hiểu biết về con người của hắn, cho nên không có người biết nụ cười này khủng bố.
Ánh mắt mọi người trong nhà ăn đều dừng ở trên người hai đương sự Văn Tiểu Tịch và Hàn Mục Thanh, một người là người tầm thường gần đây thường nháo đến mọi người đều biết cô ta chán ghét những người có tiền, một người thì có gia cảnh vô cùng cường đại, thần bí là hội trưởng Hội Học Sinh, hôm nay thật là làm tất cả mọi người trong trường mở rộng tầm mắt, cảm nhận được trên người Hàn Mục Thanh khí thế bỗng nhiên bùng nổ, tất cả mọi người đều lui về phía sau vài bước không ai dám nói lời nào.
Cho khi Vân Ca ưu nhã bước vào phạm vi vòng chiến của hai người, ánh mắt mọi người đều chuyển lên trên người hắn, nhìn hắn một thân chật vật đi tới vị trí đang lộn xộn mọi người cũng đã biết kết cục của hắn như thế nào.
Chờ đi đến được trước mặt Văn Tiểu Tịch, Vân Ca mới dừng bước, cũng thấy được cái dung mạo vẫn luôn được nghe nhưng không thấy của nữ chính, quả nhiên giống với miêu tả trong truyện diện mạo chỉ có thể nói là thanh tú.
“Vị đồng học này cô luôn mắng những người có tiền đồng thời còn sử dụng tiền một cách phung phí, tiền thì cô cũng dùng, người khác cũng dùng, cô hiện tại là người bình thường, chỉ có thể chứng minh cô không đủ nỗ lực. Nếu cô thật sự có năng lực cô sẽ không than trời trách đất ở mọi nơi như vậy? nếu vị đồng học này vẫn luôn như vậy tôi tin tưởng cô một trăm năm sau cô vẫn chỉ là người bình thường chỉ có thể hèn mọn mà cuối đầu trước người khác thôi”. Vân Ca nói một đoạn này bằng lời nói mềm nhẹ mà không chứa ý tứ trách cứ gì, giống như nói sự thật hiển nhiên, khóe miệng hắn vẫn luôn mỉm cười một cách hoàn mỹ.
“Chỉ có những người vô năng, bất tài mới luôn trách cứ, oán hận người khác, lúc cô mắng người khác trước hết hãy nhìn lại xem chính bản thân mình đã cống hiến cho cái xã hội này chưa? ghen ghét người khác không bằng bản thân nổ lực để được như người ta đi. Hơn nữa, cho tôi nói thẳng vị đồng học này hiện tại bộ dáng của cô giống hệt người đàn bà đanh đá, chua ngoa, không giống một người có vẻ ngoài thục nữ như cô, càng không phải bộ dạng một học sinh nên có.” Nói xong lời này Vân Ca xoay người rời đi.
Vào lúc này trong lòng hắn không có cốt truyện hay nam nữ chính gì, sau khi trào phúng, chế nhạo nữ chính xong cũng không thể làm cho tâm tình của hắn tốt lên một chút nào, Văn Tiểu Tịch bất động tại chỗ khi Vân Ca xoay người rời đi cô ta mới hiểu được đối phương nói lời châm chọc mình, tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt, đáng tiếc lúc này Vân Ca đã rời đi, ngay cả Hàn Mục Thanh sau khi Vân Ca rời đi cũng xoay người bỏ đi.
“Cậu đi theo tôi làm gì?” Tâm tình vốn không tốt Vân Ca không có kiên nhẫn chờ người phía sau chủ động xuất hiện, không kiên nhẫn dừng chân lại nói. Phía sau cây to một người bước ra, nam chính Hàn Mục Thanh một thân tuấn mỹ xuất hiện trước mặt Vân Ca.
Nhìn người đến là Hàn Mục Thanh, Vân Ca trong lòng không kiên nhẫn kiềm chế một chút, hạ xuống tâm tình nói, “Là anh, có chuyện gì sao?” Hàn Mục Thanh lạnh lùng nói, “Vừa rồi là tôi liên luỵ cậu.” Đối phương nói những lời này liền không có ý định nói tiếp, Vân Ca không thể không nói tiếp, “Cho nên?” Nhìn bộ dáng Vân Ca như vậy, Hàn Mục Thanh áp chế bực bội trong lòng, “ Ở trong trường tôi có một phòng nghỉ, cậu có thể đi tắm rửa một chút.”
Kỳ thật trong trường quý tộc không ít người trọ ở trường, học ngoại trú cũng nhiều, Vân Ca là người thuộc loại học ngoại trú, bất quá hắn học ngoại trú nhưng ở trường học vẫn giữ lại cho hắn ký túc xá, chỉ là là bình thường bốn người sẽ ở một phòng ký túc xá.
Ngẫm lại hồi lâu hắn chưa từng vào ký túc xá trường học, nghĩ lại Hàn Mục Thanh có một phòng nghỉ, Vân Ca nhanh chóng đưa ra quyết định, vẫn là nên đi đến phòng nghỉ của nam chính để bản thân tắm rửa một chút, một thân quần áo đầy đồ ăn như vậy thật sự không phải trải nghiệm gì tốt lành.
Sau khi gọi điện thoại cho người hầu trong nhà, cho người tìm một bộ quần áo sạch sẽ đưa đến đây, Vân Ca liền đi theo Hàn Mục Thanh đi đến phía hội học sinh, có Hàn Mục Thanh dẫn đường nên không có người nào ngăn trở hắn, chỉ là dọc theo đường đi không ít người dùng ánh mắt tò mò nhìn tổ hợp một đôi kỳ quái này.
Nghĩ đến một lúc sau có thể giải quyết đồ ăn đang bám trên người mình tâm tình Vân Ca lúc này tốt lên không ít, không để ý ánh mắt của những người này, còn Hàn Mục Thanh thì từ nhỏ đến lớn đều là người khác luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình nên anh càng không để ý đến những ánh mắt đó.