*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong Quang ra vẻ già trước tuổi nói: “Chị đừng có lo, có thể đi đến đạo quán chùa miếu gì đó để cầu một cái phù bình an!”
“Đúng rồi, chị sao lại không nghĩ tới chuyện này chứ!” Liễu Hàn hưng phấn vỗ đầu Phong Quang, “Khâu Lương đầu óc đáng chết này, mặc kệ chị nói thế nào cũng không chịu đổi chỗ quay phim, ngày mai có rảnh chị phải đi cầu vài lá phù mới được, Phong Quang, ngày mai em ngoan ngoãn ở trong khách sạn, không ai đi cùng thì đâu cũng không được phép đi, chờ chị mang phù bình an về cho em rồi nói sau.”
Phong Quang có lệ, “Được được được, em biết rồi.”
Ngày hôm sau thời tiết tốt, bởi vì không cần quay phim, mà thiết bị quay phim phải thêm một ngày nữa mới có thể chuyển dến, toàn bộ đoàn làm phim cũng có thể xả hơi một ngày, không ít người lựa chọn rời khách sạn đi du ngoạn trong cổ trấn, Phong Quang cũng muốn đi, nhưng cô nhớ kỹ lời của Liễu Hàn, không thể ra khách sạn, cho nên cô ở lại trong phòng chơi điện thoại, làm sao cũng khôngđi.
Lúc ba giờ chiều, điện thoại trong phòng vang lên, là ở đại sảnh gọi lên.
“cô Hạ.” âm thanh bên kia, bất ngờ là một giọng nam trầm thấp dễ nghe, có một chút khàn khàn, nhưng cực kỳ có sức hút, “Trước đại sảnh có nhận được một gói chuyển phát nhanh gửi đến đây, ghi rõ là cần cô Hạ ký nhận.”
“Chuyển phát nhanh? Có ghi là cái gì không?”
“Hình như là từ cha mẹ của cô Hạ gửi đến.”
“Được, tôi lập tức đi xuống.” Phong Quang treo điện thoại, mở cửa phòng khách sạn ra ngoài, các biện pháp an ninh ở khách sạn này rất tốt, cũng là nguyên nhân mà Liễu Hàn rất yên tâm để Phong Quang ở lại chỗ này.
Quan hệ giữa cha mẹ Phong Quang cũng không tốt, nhưng hai người họ thật ra cũng có muốn hàn gắn lại quan hệ, cho nên bọn họ tiến hành tuần trăng mật lần thứ hai ở một hòn đảo hoang, vì sao lại phải đi hoang đảo? Theo mẹ cô nói, là vì điều kiện ở hoang đảo này rất gian khổ, càng dễ dàng bồi dưỡng cảm tình, còn Phong Quang thì chỉ khẩn cầu bọn họ không cần phải làm mồi cho cá là được rồi.
Có lẽ bọn họ gửi đặc sản gì đó cho cô thôi?
Phong Quang đứng ở cửa thang máy, không quá bao lâu, thang máy đã tới, cửa thang máy mở ra, côgặp phải một người đàn ông mặc quần áo màu đen, thân mình gầy yếu, mũ liền áo che khuất một nửa gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng nhợt nhạt thiếu máu, cả người đều chìm trong hơi thởâm u.
Qua hồi lâu, Phong Quang cũng không bước vào.
Người đó thấp giọng hỏi: “không vào sao?”
“Tôi vẫn nên... vẫn nên đi thang bộ rèn luyện thân thể thì hơn...” Phong Quang miễn cưỡng cười cười, thân mình cứng nhắc quay lại.
cô không dám quay đầu, cho dù cô có trực giác rất kỳ lạ, người đàn ông kia vẫn còn ở sau lưng cô, ngay khi cô đi đến góc thang bộ, bước chân cô dừng lại.
Người đàn ông áo đen kia đang đứng ở chỗ thang bộ, nhưng mà, cho dù có dùng cách nào đi nữa, hắn không thể đột nhiên xuất hiện trước mặt cô được.
Hắn cười nhẹ, một tia tình ý nhẹ nhàng tràn khỏi khóe môi lại càng khiến không khí trở nên kỳ lạ, “Phong Quang muốn đi đâu? không bằng, tôi đưa em đi, được không?”
cô áp chế nỗi sợ từ tận đáy lòng, nghiêm mặt lạnh lùng nói: “anh là ai?”
“Tôi...” Hắn nói nhỏ như tình nhân đang thầm thì, lại thoáng tạm dừng, giọng nói trầm thấp chậm rãi nói: “Là A của em.”