"Ờ...Huynh là...Chúng ta quen nhau sao?"
Mắt đề phòng nhìn bạch y nam tử gương mặt lạ hoắc đứng ở cửa.
Bé Sa mỉm cười dịu dàng hỏi.
Người đàn ông này xác thực rất đẹp trai, vẻ đẹp của chàng ta, như thể hoà lẫn làm một với làn tuyết rơi bên ngoài, băng sương ảo diệu. Mái tóc đen mượt nổi bật giữa nền bạch y, đôi môi hồng hồng hé mở, da trắng hài hoà.
Điểm đặc biệt trên ngũ quan chàng ta chính là đôi mắt, chàng nhìn nàng, phảng phất như nhìn vào cả thế giới của mình.
Hoa Phiệt tay cầm giỏ nan đựng bánh táo nướng, ngón tay hơi siết do hồi hộp: "Chào cô nương. Ta là hàng xóm mới chuyển tới ở ngôi nhà kế bên, vui mừng được làm quen với cô nương."
Bạch Lạp Sa gặp qua một vài mỹ nam...
Mỗi người đẹp theo một kiểu, chỉ tiếc, dù đẹp đến mấy đều đồng loạt đi quỳ dưới váy thạch lựu của nữ chủ mất rồi.
Mỹ nam này từ phương trời nào bay tới?
"Hàng xóm sao?"
"Đúng vậy." Hoa Phiệt giơ tay, chỉ vào ngôi nhà gỗ bên cạnh đó không xa: "Ta sống trong nhà này."
"Hân hạnh được gặp huynh." Bạch Lạp Sa gật đầu.
Háo hức giơ cái giỏ nan lên, Hoa Phiệt cười: "Tên ta là Hoa Dã Từ. Cô nương cứ gọi ta Hoa huynh được rồi. Trong này là chút quà gặp mặt dành tặng cô."
Tai lọt vào một chữ "Hoa", đáy mắt Bạch Lạp Sa thoáng qua vẻ hoài nghi trong chốc lát.
Thế nhưng rất nhanh, lực hấp dẫn của nàng lại dồn vào chiếc giỏ nan nọ...
Mũi khẽ động...
Hai mắt bé Sa bèn bật sáng như sao.
Mùi hương ngào ngạt thơm ngon này... không phải là bánh táo nướng thần thánh sao?
Ở ngôi làng tuyết này vốn không có cây táo, Thần Đèn thì đi vắng, nàng cũng nhịn ăn táo lâu lắm rồi.
Giờ miếng ngon trước mặt...
Đưa tay nhận lấy giỏ bánh táo, Bạch Lạp Sa cười: "Khuê danh của ta là Bạch Lạp Sa. Huynh có muốn vào nhà ngồi một tí chứ?"
Nguyên do nàng nói vậy, tại vì nàng nghĩ rằng...
Lần đầu gặp mặt mà đi thẳng vào nhà con gái người ta ngồi là chẳng có ý tứ chút nào, nên chắc vị huynh đệ này không có ý định vào đâu.
Ai dè, chàng ta gật đầu, cười đến chói loá rạng ngời: "Nếu cô nương mời, vậy ta xin phép."
Ha hả?
Bạch Lạp Sa: "..."
Nước đi này cho em đi lại, được không?
Đương nhiên không.
Chính mình đã mở mồm mời người ta vào, giờ lại lật lọng nghe có vẻ không được hay lắm.
Thôi thì...
Bé Sa nghiêng người, cong cong vành mắt, ôn nhu: "Hoa huynh mời vào."
Hoa Phiệt kéo vạt áo, đi vào phòng, nội thất trang hoàng ấm áp, đơn giản.
Bạch Lạp Sa chỉ vào một cái đệm bông, kéo Hoa Phiệt ngồi vào đó: "Hoa huynh ngồi đây, rồi chúng ta nói chuyện."
Đoạn, nàng từ nhẫn không gian lấy ra hai cái đĩa, một con dao cắt bánh.
Mở hộp bánh ra, Bạch Lạp Sa chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến thế...
Vị Hoa huynh đây, xuất hiện như thể thần linh cứu rỗi cho chiếc bụng rỗng này của nàng vậy.
Cắt miếng bánh cho Hoa huynh...
Cắt miếng bánh cho chính mình...
"Hoa huynh, ta xin phép ăn nha." Bạch Lạp Sa nâng lên miếng bánh, hi hi cười.
Hoa Phiệt không có ăn, duy trì mặt dịu dàng, ánh mắt đắm đuối con cá chuối vẫn luôn luôn dõi theo nhất cử nhất động của người kia.
Chàng ta nhìn hoài, khiến cho người mặt dày hiếm có là Bạch Lạp Sa đây khó có thể ngồi ăn một cách điềm nhiên được.
"Ngon không? Đích thân tay ta làm đấy, cô nương thấy thế nào?"
Lần thứ ba mươi hai làm ra chiếc bánh táo hoàn mỹ nhất thế gian, nếu nàng ấy chê dù chỉ một chữ thôi, Hoa Phiệt thầm nghĩ, chắc chàng tẩu hoả nhập ma quá.
Miếng bánh suýt thì mắc nghẹn ở cổ: "Ngon lắm..." Bạch Lạp Sa tuyệt nhiên không ngờ, người hàng xóm mới chuyển tới này lại có tâm như thế.
Nàng nhìn mứt táo chảy thơm phức, lại khen ngợi thêm một câu nữa: "Huynh cũng có tâm quá rồi!"
"Đương nhiên phải có tâm. Chúng ta là hàng xóm lần đầu gặp mặt mà."
Câu này nó là lạ thế nào ấy...
Bạch Lạp Sa hơi ngại ngùng phát hiện.
Người ta lần đầu gặp mặt, chuẩn bị kĩ càng như thế, nàng thì hay rồi, ngồi ăn mà không có quà cáp gì cả.
Cũng đâu trách nàng được, nàng có bao giờ nhấc chân ra ngoài đâu!
"Hoa huynh à, lần sau gặp mặt, ta sẽ có quà cho huynh nha. Món bánh huynh làm tuyệt vời lắm, ta nào có thể ăn không được."
"Ừ." Hoa Phiệt lặng lẽ cong môi.
Đâu chỉ hôm nay...
Có lẽ chàng thường xuyên, sẽ mang bánh tới tặng nàng.
Nhìn dáng vẻ nàng ăn bánh hạnh phúc đáng yêu thế, thật muốn nhốt nàng lại mà.
Hoa Phiệt quay đầu, tầm mắt vô tình đụng tới cái cây nhỏ.
Nó mới hấp thu đan dược xong, chít chít nhảy khỏi giỏ nan, leo đến bệ cửa sổ, trượt xuống và lặn mất tăm mất tích.
Bạch Lạp Sa vừa ăn bánh, vừa giải thích: "Nó là cái tiểu yêu ở gần đây ấy mà. Thi thoảng hay sang đây ghé chơi."
"Ồ. Cô nương, chúng ta là hàng xóm với nhau, ta cứ kêu cô là cô nương có vẻ hơi xa cách nhỉ?"
"Hàng xóm sao?" Có lẽ do chiếc bánh táo đã đầu độc trí óc.
Có lẽ do giọng điệu của chàng ta quá đằm thắm...
Có lẽ do nàng đã tiếp thu tư tưởng của người hiện đại trước đó.
Bạch Lạp Sa vô cùng cởi mở nói: "Huynh có thể gọi ta là Bạch muội hoặc Lạp Sa nha. Dẫu sao nó cũng chỉ là một kiểu gọi tên mà thôi."
Hoa Phiệt nghe nàng nói thế, con tim như muốn tan chảy.
"Thật sao?"
"Thật mà!"
Chàng khẽ khàng cười, thâm tình: "Lạp Sa à!"
Bạch Lạp Sa: "..."
Huynh đệ gọi tên ta thì gọi, nhưng cái giọng điệu đó thật khiến ta nghĩ vớ vẩn đấy!
Thôi kệ đi!
Hàng xóm cho nàng cái bánh ngon thế này, chàng ấy gọi nàng kiểu gì cũng được.
Hai người họ cùng nhau ngồi trong căn nhà ấm cúng.
Bạch Lạp Sa vi diệu phát hiện.
Bọn họ trò chuyện hợp nhau đến lạ.
Hay cả lúc ngồi yên im lặng, không khí giữa hai người vẫn rất hài hoà.
Trong khi đang mải ôm mặt cười hi hi ha ha với anh hàng xóm đẹp trai tốt tính này.
Ngoài cửa lại vang thêm mấy tiếng gõ nữa.
Kèm theo thanh âm gõ cửa thô bạo, là một giọng nam trầm khàn truyền vào.
"Bạch cô nương, Bạch cô nương!!!"
Dưới ánh nhìn khó hiểu của Hoa Phiệt, Bạch Lạp Sa cúi đầu, vuốt trán đầy bất lực.
"Lạp Sa, kia là...mở cửa nhé?"
"Huynh cứ ngồi đây, để ta ra mở cửa."
Trong lòng nàng thầm đổ máu.
Đến rồi, đến rồi!
Đánh không được!
Đuổi cũng không xong!
Chắc đối với cái gã biến thái ngoài cửa nàng phải giết chết hắn mới dừa!
________________________________
Dung mạo của Xương Tà với Hoa Phiệt là hai dung mạo khác nhau nhé. Hoa Phiệt tái sinh lại thân xác cũ của mình, nhan sắc đương nhiên là đổi mới hoàn toàn.
Vị diện sau...vị diện ma quỷ nhé! Ta quyết rồi!