Đó là một cô gái rất đẹp...
Đẹp hơn rất rất nhiều những cô gái mà 002 từng nhìn thấy qua trên ti vi.
Áo măng tô trắng dài, tay đeo găng trắng, đầu đội mũ len...
Suối tóc dài quăn quăn xoã tung trên nền áo trắng muốt...
Một đôi mắt đen thấu, trong suốt tựa làn thu thủy...
002 dường như thấy được, nơi đáy mắt cô gái ấy, hiện hữu vô vàn ánh sáng màu sắc của cây thông...
Và cả...hình bóng gã.
Từng đốm tàn nhang nhạt nhoà tô điểm cho gương mặt đẹp đến nghẹn thở kia...
Một trang nhan sắc độc riêng toả sáng...
Thu hút người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đôi môi đỏ mọng của cô gái lại tiếp tục hé mở...
Giọng điệu ngọt mềm y đường mật.
"Niếp Tranh, anh sao thế?" Vừa nói, cô ấy vừa kéo kéo tay gã, vừa nghiêng đầu với vẻ đầy đáng yêu: "Anh thấy mình ngốc đến độ không nói nên lời ư?"
002 không biết đây là hành vi làm nũng của con gái...
Gã bối rối...
Chợt, trước mặt gã cách đó ba mét...
Bóng dáng cao lớn của một người đàn ông xuất hiện...
Người đó trầm giọng gọi: "Lạp Sa!"
Vừa vặn, người đó cũng mặc một chiếc áo choàng đen dài giống y hệt gã.
002 sực nhớ ra...
Dung nhan cô gái trước mặt này, không phải là bạn gái của 001 sao?
Cô gái nhỏ nghe giọng nói nghiêm khắc của người đàn ông, bèn ngây ngốc...
Cô ấy nghiêng đầu, nhìn ra sau..
Đúng là người yêu cô mặt mũi đang lạnh tanh đứng trơ trọi dưới tuyết.
Thế thì...
Đương lúc cô gái lơ đãng...
002 bèn gấp gáp rút tay mình khỏi bàn tay bông bông mềm mềm ấm áp đó, lao mình chạy đi giữa làn tuyết...
Trong lòng gã, có một cảm giác lạ lắm...
Gã cũng không biết đó là cảm giác gì.
Đứng núp sau bức tượng, 002 lén ngước mắt theo dõi cặp đôi kia...
Người đàn ông hôn hôn cô gái đó...
Rồi họ dắt nhau biến mất vào làn tuyết...
002 ngốc sững, gã vươn ngón tay, sờ sờ môi mình...
Chẳng có cảm giác gì cả.
.... Đọc truyệ𝒏 tại ⩶ Tr𝗨mTruy𝖾𝒏.VN ⩶
Tuyết hết rơi, 002 ngược đường trở về nhà...
Gã không có ý định bỏ trốn hoàn toàn...
Chỉ là đi ra ngoài một chút...
Chỉ là thăm thú thế giới một chút...
Người ba vẫn chưa về...
Thật may.
Gã chui lại vào hầm giam, sắp xếp sao cho như không có chuyện gì xảy ra.
Đêm nay không bị đánh rồi.
...
Có một người, chỉ gặp một lần thôi, mà dành cả đời này cũng không thể nào quên được.
Thi thoảng, 002 sẽ nhìn bàn tay của mình, rồi hồi tưởng về cảm giác ấm áp đó...
Thi thoảng, gã lại nằm mơ, gã thay thế người đàn ông kia, ở bên cô gái ấy.
Thi thoảng, là những đêm tối tăm, gã lại nhớ về ánh mắt đó, ánh mắt phảng phất như gã là thế giới duy nhất của cô gái...
Đáng tiếc thay, cô chẳng biết gã là ai.
Thậm chí thật buồn bã làm sao, khi cô ấy nắm tay gã, miệng gọi tên 001.
Gã không phải Niếp Tranh của cô...
Còn gã, gã luôn vô thức nhớ tới cô...
Gã muốn trốn ra ngoài lần nữa...
Muốn ngắm nhìn cô lần nữa...
Dù chỉ là lén lút thôi cũng được...
Gã không biết...
Gã thích cô gái ấy, chỉ vì cô ấy là người 001 yêu...
Hay vì điều gì khác?
...
Mạt thế ập đến một cách đột ngột không ngờ.
Cuộc sống của 002 không có gì thay đổi.
Gã chỉ chuyển từ hầm giam này sang hầm giam khác mà thôi.
Mạt thế đẹp nhất, đáng khắc ghi nhất...
Là đêm kia gã bỏ trốn...
Là đêm kia gã được ôm cô gái mình yêu vào lòng...
Gã đã không tiếc thân mình đổ máu cứu cô...
Vuốt ve gò má trắng nõn mềm mềm của cô gái, đặt nụ hôn nhè nhẹ lên mí mắt cô...
002 bi ai mỉm cười, lệ sâu lấp lánh khoé mắt...
Em coi tôi là Niếp Tranh của em cũng được.
Hãy để tôi ôm em một lần...
Hãy để tôi làm người em yêu một lần...
Dù chỉ một lần thôi...
Lời độc thoại của một kẻ lụy tình nghe thật khổ sở làm sao!
Mộng đẹp rồi cũng có lúc tàn...
Trời đã sáng....
Giật mình thức tỉnh khỏi ảo tưởng ngọt ngào của bản thân...
Đã đến lúc trả em về hiện thực...
Tạm biệt, cô gái đầu tiên khiến tôi cảm thấy cuộc sống này thật có ý nghĩa, có màu sắc biết bao...
...
002 lén lút leo lên tường thành...
Gương mặt đẹp trai được bịt kín mít...
Gã hướng ánh mắt nhìn ra xa ngoài căn cứ.
Tang thi thủy triều ồ ạt dời đi...
Bọn họ đồng loạt vây thành một hình tròn, giữa tâm là hai kẻ nọ...
Một là Tang thi vương...
Hai là người con gái hắn nhung nhớ hằng đêm...
Quả thật là khung cảnh chấn động lòng người...
Giữa bầu trời đổ máu với bao làn mây đỏ rực...
Làn gió mạnh lướt qua...
002 nhắm mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên má...
Gã ngửa cổ, vươn hai tay...
Tôi vươn mình đón lấy làn gió thổi qua em...
Liệu có tính là chúng ta ôm nhau không?
Đoạn, 002 đi tới ven thành...
Gã nghiêng người...
Gieo mình và nhảy khỏi tường thành...
Hoá ra chết đi, chính là cảm giác này...
Trong cơn mơ màng hấp hối, gã lại nhớ về...
Đêm Giáng Sinh với cây thông sặc sỡ, cô gái nắm tay gã, tay cô bông bông ấm ấm...
Đêm mạt thế ôm ấp người con gái gã yêu, rồi bừng tỉnh khỏi cơn mơ với con tim nhức nhối...
Có lẽ, kiếp sau...gã sẽ đến bên cô một lần nữa...
Không làm nhân vật chính cũng không sao...
Chỉ nguyện một lần được làm nhân vật phụ trong đời em.
...
Một tuần sau.
Đêm khuya lạnh lẽo, heo vắng...
Dưới chân tường thành căn cứ....
Nền đất trơ tróc khô khan, một đôi giày da sang trọng được thiết kế tỉ mỉ dẫm lên đó.
Nền áo sơ mi trắng nổi bật giữa bóng đêm...
Cố Niếp Tranh khụy gối, vươn tay, quơ quơ trên nền đất...
Quơ quơ tầm được vài phút, tay anh khẽ khựng lại
Nheo mắt, anh bắt đầu tập trung tinh thần lực...
Giữa đống đất mù mờ, bỗng chốc trồi lên một viên tinh cầu màu trắng..
Tinh cầu nhấp nháy, phát sáng nổi bật, nó tựa như vật thể có linh tính, tự động bay bay rồi đậu lên lòng bàn tay của người đàn ông.
Cố Niếp Tranh thản nhiên há miệng, đem tinh cầu trắng nhét vào miệng nuốt chửng...
Sau đó anh nhắm mắt, ngồi yên tĩnh như một pho tượng.
Mười lăm phút sau, Cố Niếp Tranh phủi phủi vạt áo, đứng dậy...
Anh mở mắt ra...
Đôi đồng tử đỏ tựa hoa máu nở rộ giữa bóng tối...
Hoa máu nở, rất nhanh lại lụi tàn...
Khi màu mắt lại trở về sắc thái đen bình thường, họ Cố nhìn nền đất trước mặt, thở dài.
Kí ức này, anh chẳng muốn nhận tí nào.
Đoạn, người đàn ông quay lưng, bước lên xe ô tô...
Anh nhìn Hứa Chinh, lãnh đạm: "Về thôi."
Về thôi, ở nhà, bé ngốc của anh đang đợi...
Con tim bé bỏng của anh cần được an ủi ngay bây giờ.
.______________________________
Có ai hiểu đoạn cuối không?
Không hiểu cũng không sao!
Thế giới thứ tư, thẳng tiến!!! ₍₍◞( •௰•)◟₎₎
Là ta ra chương quá nhanh hay sao mà lượt like bèo bọt thế?