Bánh xe càng lăn đến gần viện căn cứ Trung Ương, ô tô xung quanh càng nhiều.
Sau khi đi qua vài trạm kiểm soát của quân đội, cuối cùng cũng tới công đoạn kiểm tra thân thể và xét nghiệm y tế.
Quá trình kiểm tra khá lâu, đối với người thường thì mất tầm hai đến ba tuần phải chờ ở ngoài cổng căn cứ.
Còn đối với dị năng giả, thời gian kiểm tra kết thúc nhanh hơn.
Năm ngày là xong rồi...
Có lẽ bởi vì Cố Niếp Tranh là tang thi vương...
Anh ta lụm đâu ra một đống tinh hạch, quăng cho bên bất động sản, mua một căn biệt thự hạng nhất trong căn cứ.
Vậy là từ vô danh tiểu tốt, vừa nhấc chân vào căn cứ cái, liền một bước biến thân giới thượng lưu đẳng cấp luôn.
Ở cổng căn cứ, Bạch Lạp Sa có gặp qua Lâm Mộng Nhã.
Cô vốn không có ý định chào hỏi hay bắt chuyện với cô ả.
Oh, thế nhưng cố tình, Bạch Lạp Sa lại nhạy cảm cảm nhận được nữ chủ có ý muốn tiếp nhận cô.
Chỉ là...tiếp cận thất bại!
Nữ chủ...
Trước khi bị Cố Niếp Tranh kéo đi, Bạch Lạp Sa quay đầu lại nhìn cô ả.
Cảm giác quái quái ở đâu í nhờ!
...
Sau khi tiếp nhận căn biệt thự hạng sang, mặc kệ cái dòm ngó của nhiều người bên ngoài.
Bọn họ bắt đầu cuộc sống êm ả như một đôi vợ chồng già lâu năm.
Thế nhưng Bạch Lạp Sa lại cố tình không muốn êm ả.
Cô đã mài dao xong xuôi hết rồi, giờ chỉ cần tìm cách lôi miếng thịt bò "thượng hạng" Bạch cẩu lên thớt thôi.
Nhét miếng táo được gọt vỏ tươi mát ngon lành vô miệng, bé Sa nhai nhai...
Thần trí thư thái hưởng thụ trình độ mát xa đệ nhất từ bàn tay nam chủ.
Bỗng dưng cô nghiêng đầu, miệng vừa nhai táo vừa than thở với anh.
"Niếp Tranh à, chúng ta không thể sống một cuộc sống xa hoa hưởng thụ không có mục đích thế này được. Anh nhớ chí hướng ban đầu của chúng ta là gì không? Là đem lão ba già nhân cách bại hoại của em đập bẹp thành gián còn gì nữa."
Ây, đem tay anh kéo vào ngực, cô u sầu: "Ôi, quả nhiên cuộc sống vật chất đã làm lu mờ sơ tâm ban đầu của chúng ta."
"Em đừng lo lắng." Ngón tay thuồn vô đầu cô, xuyên qua vô vàn sợi tóc để săn sóc da đầu thiếu nữ, Cố Niếp Tranh ôn nhu cười.
"Không có gì đáng để em bận tâm cả. Bé ngốc của anh chỉ cần phụ trách mỗi ngày xinh đẹp như hoa là được rồi!"
"Em không muốn." Bạch Lạp Sa nhếch mày: "Nha, anh cảm thấy cái cô Lâm kia thế nào?"
"Cô Lâm nào?"
"Là cô Lâm trước đó mà lần em với anh gặp lại ở trạm xăng đó. Cô Lâm có dị năng song hệ đó đấy!"
"Ừm..." Cố Niếp Tranh trầm ngâm suy tư...
Lục lọi trong trí nhớ hồi lúc lâu...
Anh mới nhớ ra cái người mà bé ngốc đang nhắc tới là ai.
Không nhớ thì thôi, vừa nhớ ra cái, sắc mặt đang hiền hoà thiện lành của Cố Niếp Tranh bèn hoá ác quỷ muốn đánh người.
"Cô ta mạng sống cũng đủ dai!"
Nha!
Để trả thù cho mối thù bắn em iu của anh trước đó.
Họ Cố đã sai đám tang thi cao giai bậc bốn đi vây công Lâm Mộng Nhã hòng diệt trừ cô ta.
Ai dè diệt trừ lại diệt không nổi, ngược lại còn tạo cơ hội cho cô ả đột phá lên dị năng cấp bốn...
Cố Niếp Tranh thầm ghim ả lâu rồi, nếu không phải do cô ngốc luôn luôn kề bên...
Anh đã sớm tìm cách băm sống ả ta.
Mặc dù anh lầm bầm rất nhỏ...
Thế nhưng từng câu từng chữ nam chủ nói vẫn lọt vào tai bé Sa...
Cô thầm trợn mắt, nhún vai...
Có vẻ nam chủ muốn giết nữ chủ nhưng không thành?
Ôi, hai quầng sáng đánh nhau, không biết phe nào thắng?
Có một điều bé không cần phải lo lắng...
Đó là tình cảm Cố Niếp Tranh dành cho mình...
Từ trước tới nay, vẫn không thay đổi.
Yêu như thế, tuyệt đối là thật lòng!
Có câu "ánh mắt là cửa sổ tâm hồn", không đúng sao?
Một người có thể nói dối, nhưng ánh mắt anh ta khó mà làm được vậy.
Cô đọc được tình yêu trong mắt anh, thế là đủ rồi!
Ngồi lên đùi người đàn ông, hai tay vòng lấy eo anh, nom dáng vẻ y con thú nhỏ dựa vào lồng ngực vững trãi đó.
Cố Niếp Tranh nâng mặt Bạch Lạp Sa lên, nụ hôn dần dần rơi xuống mặt cô...
Hai người cùng đè nhau lên ghế sô pha chụt chụt...
Không khí căn phòng có xu hướng bốc lửa...
Chợt, bé Sa rất uyển chuyển tạt nước lạnh.
"Em bị."
"Bị gì?" Đang chuẩn bị hôn hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, Cố Niếp Tranh khẽ khựng lại, kiên nhẫn chớp mắt nhìn cô.
"Bà dì em đến!"
"Bà dì? Em có họ hàng sao?" Vừa hỏi, anh ta còn vừa vô cùng ngây thơ quay đầu nhìn ra ban công.
Bạch Lạp Sa buồn cười: "Là kinh nguyệt đó!"
"...." Anh quên mất, là chính anh sáng nay đi kiếm băng vệ sinh cho cô.
Một nửa lửa tình gần như bị dập tắt.
Cố Niếp Tranh đứng dậy...
Anh ta đan hai tay, ngồi còng lưng trên giường.
Bộ dạng này ắt ảnh đang tức lắm đây.
Nhìn anh nghẹn khuất thế này, tâm tình Bạch Lạp Sa khá vui.
Không ngờ hành động tiếp theo của nam chủ đại nhân gần như khiến cô ba chấm.
Chỉ thấy anh chàng đứng dậy, cởi quần dài...
Lộ ra bắp chân thon dài và hai quả giò hoàn mỹ...
Thế nhưng Bạch Lạp Sa thực sự không có để ý lắm đến sự hoàn mỹ đó.
Cố Niếp Tranh đem quần lót nam quăng ra ngoài.
Bé Sa một chút ngại ngùng cũng không có...
Ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm vào "vòi voi đang rỉ nước" kia...
Hai mắt bé như thể muốn lòi ra...
Trời ơi!
Cố Niếp Tranh còn cực kì vô sỉ dâng "bảo kiếm dát than" đến sát mặt cô.
"Sao nhìn chằm chằm thế? Đẹp ư?"
Có vẻ đã lấy lại sự kích tình lúc trước...
Giọng điệu của Cố Niếp Tranh trở nên trầm trầm khàn khàn tới lạ...
Anh ta mở miệng dụ dỗ...
Thanh điệu như muốn khiến tai người nghe phải mang thai.
"Em chạm vào nó được không? Nó rất cần sự an ủi từ em đấy."
Âu nâu!
Bạch Lạp Sa vô tình phát hiện...
Mấy cái thế giới trước, cái gì cô quên đi thì cô hoàn toàn không nhớ chút nào...
Kể cả gương mặt của từng vị nam chủ trước - những kẻ đã sống cả kiếp người bên cô.
Thế nhưng tại sao...?
Cuộc đời bé đâu phải là một quyển H văn?
Tại sao bé lại nhớ mãi không quên mấy cây "bảo kiếm thần thánh" của nam chủ?
Lần trước bị ép buộc chơi xe chấn, tắt lửa tối đèn, nhìn không có kỹ.
Lần này điều kiện ánh sáng đủ đầy, dù có không muốn thấy cũng không thể.
Bạch Lạp Sa phổng lỗ mũi ngửi ngửi thử.
Trời ạ, cô bịt hai cái lỗ thở lại, nhanh chóng lượt ra một chút...
Sao tới cả cái mùi đặc trưng của bộ phận sinh dục mấy ảnh cũng y hệt nhau thế?
Cô giơ tay ra, đo thử...
Ối dồi ôi!
Gần bằng hai gang tay cô gộp lại!
Chuẩn xác không khác gì mấy ông trước luôn!
Bạch Lạp Sa nhăn mày, hoang mang thật sự??
Là cùng một người? Cùng một linh hồn?
Hay thiết lập của mấy biên kịch đều thích vẽ nên nhân vật nam chủ kiểu này?
Sang thế giới sau phải kiểm chứng mới được!
Nhất định phải nhớ đi kiểm chứng!
Cố Niếp Tranh có điểm bất mãn...
Bé ngốc là bị anh doạ cho sợ rồi sao?
Cầm cái chăn lên, che đi khẩu súng đại bác sắp phóng đạn của anh ta.
Bạch Lạp Sa cố cười ha ha: "Anh yêu, mặc quần vào. Thứ em muốn thấy là nụ cười của anh."
Đương nhiên...
Đừng hòng anh nghe!
Họ Cố cố chấp vứt cái chăn ra, dùng tay vẩy vẩy cái ấy trước mặt cô.
Đoạn, lấy tay cô đặt lên hạ bộ đó, sung sướng cầu xin: "Bé ngốc, mỗi ngày anh cười cho em xem, được không? Em muốn anh cười lúc ngủ cũng được. Thế nhưng giúp anh được không?"
Nhìn bàn tay non mịn của bé ngốc đã sớm bị ít nước của anh rỉ lên...
Cố Niếp Tranh hưng phấn đến độ muốn tăng xông...
Càng thêm gấp gáp dựa vào người cô cầu an ủi.
Anh nuốt nước bọt ừng ực, lại vùi đầu vào cổ cô dụi dụi.
Khoé mắt bị tình dục nhiễm sưng tạo nên vẻ đẹp hút hồn.
Bạch Lạp Sa: "..." Nước mắt bé sắp chảy ra rồi!
Hic hic...
Nóng quá, còn to nữa, như ống trụ sắt ấy!
Ok, dùng tay giải quyết...
Không sao cả.
Cố bỏ qua cảm giác nhớp nháp nơi lòng bàn tay...
Cô bắt đầu vì anh chuyển động...
Chọc cho gã đàn ông nào đấy đê mê đến độ muốn bay lên trời...
"Rên một chút...rên...chút...cho anh...nghe...nhé?"
Anh muốn nghe bé ngốc rên...
Anh rất muốn!
Nếu cô gọi tên anh càng tốt...
"Ư...A...A...Lạp Sa...Lạp Sa à...Anh yêu...em...Anh...yêu em..."
"Nhẹ một chút...Anh không muốn bắn bây giờ..."
"Cưng à, ngực em thật mềm..."
Bạch Lạp Sa: "..." Tâm thanh tịnh giữa dòng đời vạn biến!
Cố Niếp Tranh à!
Anh muốn nghe tôi ư ử với anh bằng ngôn ngữ gì đây?
Nói tiếng Thái Lan nhé!:))))
___________________________
Sa wa đi kha! ⊂((・▽・))⊃
Thôi, tầm mấy chương nữa là end vị diện rồi.
Phần còn lại của thế giới này chắc toàn drama mất!