Thân tín đưa Bạch Lạp Sa tới phòng riêng của Cố Quý.
Để mặc cô ngu ngơ đứng trước cửa, gã ta bèn không nói hai lời bỏ đi luôn.
Ơ...
Nhìn cánh cửa gỗ khắc hoa văn cổ điển trước mặt, vẻ mặt Bạch Lạp Sa thật ba chấm.
Sao cái tên Cố Quý và cả đám thuộc hạ của hắn, cha nội nào cũng có vấn đề tâm thần thế a?
Bạch Lạp Sa thở dài, vươn tay gõ cửa.
Giữa không gian, hai tiếng cộc cộc vang vọng...
Vừa gõ cái, cửa liền tự động mở rộng...
"Bạch Minh chủ, mời vào!" Thanh âm trầm khàn của một người nam nhân truyền ra...
Uầy, giọng nói này...
Không hổ là nam chủ, ông nào giọng cũng hay, phảng phất như rót mật vào tai ý.
Bạch Kiêu giọng cũng hay...
Cố Quý giọng hay không kém...
Cơ mà so với các anh công, bé Sa lại càng muốn nghe giọng em thụ hơn nha~.
Trong đầu chỉ vì một giọng nói của họ Cố mà suy nghĩ loạn thất bát tao thành một đoàn.
Ngoài mặt, Bạch Lạp Sa vẫn rất điềm tĩnh mà đạp giày cao gót đi vào.
Vạt váy đen dài thêu hoa hồng đỏ lay động theo từng bước đi của cô.
Đầu đội mũ đen ren che mắt...
Mái tóc quăn búi thấp cổ điển...
Son môi đỏ mọng ngọt ngào...
Phong cách ăn mặc này, đi đôi với nụ cười kia, trông cô ấy cao quý tựa nàng công chúa sống trong hoàng thất thời kì Phục Hưng...
Trong dịu dàng lại nhuốm thêm gì đó thật huyền bí mê ảo...
Dụ dỗ con người ta muốn tới gần, vươn tay tháo chiếc mũ kia ra...
Để có thể xem xem dưới lớp ren đó...
Là một trang dung nhan tuyệt sắc tới độ nào...
Cố Quý không hổ mang danh nam chủ nguyên tác, đối diện với vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành đó của người thiếu nữ...
Hắn chỉ đơn giản thầm tán thưởng...
Nhìn ngoài đời so với trong ảnh còn đẹp gấp vạn lần...
Bảo sao...
Bạch Kiêu lại mê cô ả như điếu đổ...
Cái cô Bạch Bình Quả này trông sang chảnh đến vậy mà...
Hắn ta nhớ lại dáng vẻ ăn mặc hơi lôi thôi lếch thếch của ông bạn mình...
Sao tự dưng hắn lại có cái cảm giác kiểu hoa nhài cắm bãi phân trâu thế nhờ?
Đương nhiên, Bạch Kiêu kia chính là bãi phân trâu!
Ầy, thôi bỏ đi!
Bạn bè với nhau, dù nghĩ thế cũng không thể nào nói thẳng mặt người ta được.
"Bạch Minh chủ!" Một chiếc ghế sô pha con tự động bay tới, chỉ vào cái ghế đó, Cố Quý cong môi cười: "Cô ngồi!"
Bạch Lạp Sa không có tâm trạng đâu mà ngồi lên ghế uống trà đàm đạo nhân sinh cùng Cố Quý.
Hắn ta cười, cô cũng phải cười.
Và đương nhiên, nụ cười của cô so với hắn ta còn đẹp gấp vạn lần.
"Cố tiên sinh, ngài biết tôi đến đây không phải là muốn nói chuyện cùng ngài. Chúng ta vào thẳng vấn đề chính, ngài muốn gì từ tôi? Phải làm thế nào ngài mới chịu thả hai vị Trưởng lão của tôi ra?"
Cô nói chuyện rất dứt khoát, mạch lạc, không hề có ý tứ vòng vo.
Hiển nhiên, không muốn cùng hắn dài dòng.
Mà Cố Quý cũng chẳng rảnh hơi để ngồi nói chuyện lâu lâu với cái cô Bạch Bình Quả này.
"Được thôi. Bạch Minh chủ, chúng ta vào chủ đề chính." Hắn ta thẳng lưng ngồi dậy, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, cười cười.
Cơ mà nụ cười này, nhìn thế nào cũng cảm thấy có hố!
"Chuyện là thế này. Tôi có một người bạn, cậu ta rất thích cô. Cô có thể gặp mặt cậu ta một lần không?"
"Bạn của Cố tiên sinh sao?" Trên đầu Bạch Lạp Sa cơ hồ mọc ra mấy dấu hỏi chấm.
Ai biết bạn hắn ta là cái thứ ma quỷ gì chứ? ( Đáng sợ hơn ma quỷ đấy. (☞゚∀゚)☞)
Nhỡ đâu hắn lại đem cô quẳng vô lồng sắt với con mãnh thú nào đó thì sao giờ?
Dường như nhìn thấu nỗi nghi ngờ của thiếu nữ, Cố Quý giải đáp: "Bạch Minh chủ không phải lo xa. Bạn của tôi là người, không phải quái vật, cậu ta là nam Alpha, ngưỡng mộ cô từ lâu rồi."
Bạch Lạp Sa: "..." Cô nên nói gì đây?
Nam chủ hai bắt cóc người của cô chỉ để muốn se duyên cho ông bạn hắn à?
Cô không tin lắm, hỏi lại: "Chỉ thế thôi sao? Ngài muốn làm Nguyệt Lão nối dây tơ hồng ư?"
"Ôi..." Tự dưng, Cố Quý đưa tay vỗ trán, hắn than nhẹ: "Không thể trách được. Bạn tôi yêu quý cô lắm, cậu ta không một khoảnh khắc nào không nhớ đến cô. Coi như tôi thỏa mãn nỗi mong nhớ của cậu ta một lần."
Đoạn, hắn ta trở lại với giọng điệu đàm phán: "Bạch Minh chủ chỉ cần gặp bạn tôi là được rồi. Tôi tức khắc sẽ thả người!"
"Dựa vào đâu tôi phải tin ngài?"
"Bạch Minh chủ à..." Cố Quý giở giọng cha già khuyên nhủ: "Thử còn hơn không, phải không nào?"
Bạch Lạp Sa trầm ngâm hồi lúc.
Cô cứ tưởng khi tới đây, Cố Quý sẽ đưa ra một yêu cầu khó khăn nào cơ.
Ai ngờ...dễ thế này hả?
Không lừa người chứ?
Thôi được rồi, dễ thế thì hơi có lợi cho cô rồi.
Cứ chấp thuận đi!
Để luân gia coi, họ Cố sẽ cho cô gặp a miêu a cẩu nào đây a!
"Vậy tôi đành hân hạnh đi gặp người bạn của Cố tiên sinh rồi."
"Rất vui mừng khi cô nói vậy." Cố Quý hân hoan gật đầu.
Tiếp đó, hắn ta nghiêng người, kêu to một câu.
Một câu khiến cho bé Sa nghe vào cảm thấy lạnh cả người.
"Bạch Kiêu! Cậu vào đi."
Lời vừa dứt, chỉ thấy cửa sau lưng khẽ mở.
Bạch Lạp Sa nghiêng đầu.
Nam nhân cao lớn mặc quần dài màu be với áo màu lam nhẹ nhàng bước chân vào.
Anh ta có một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Nụ cười trên môi vô cùng phấn khởi.
Trên mặt thiếu điều dán mấy chữ kiểu: "Chào cưng, anh đứng đây từ chiều thôi."
Ôi phắc!
Bạch Lạp Sa không dám nhìn Bạch Kiêu nữa, đảo mắt sang hướng khác.
Nhưng rất nhanh, cổ của cô được ôm trọn bởi một vòng tay ấm áp.
Chỉ cảm thấy giọng nói của người đàn ông phía trên vang vọng.
Nỗi nhớ nhung dịu dàng thấm sâu lòng người khiến cho giọng điệu anh nhuốm thêm vạn phần hoài niệm thương yêu.
"Omega dịu dàng ơi, tôi nhớ em quá."
Vùi đầu hít mùi tóc dài thơm của thiếu nữ...
Bạch Kiêu liền cảm thấy thoả mãn tận cùng...
Nhớ cô như vậy, tí nữa anh sẽ thật nhẹ nhàng bẻ gãy chân cô.
Còn bé Sa thì sao?
Chao ôi, cô ấy vẫn còn tỉnh lắm!
"Cố tiên sinh..." Ngước mi mắt nhìn người đàn ông ngồi bên ghế đối diện...
Cô muốn đấm chết Cố Quý!
Bạch Lạp Sa biết rõ, so với a miêu a cẩu, Bạch Kiêu còn nguy hiểm hơn nhiều.
Ai dè, không biết tự bao giờ, tay Cố Quý đã mở chốt cửa rồi.
Hả, nãy thấy ổng còn ngồi trên ghế mà?
Hắn ta mau chóng lăn ra ngoài, để lại mấy câu ngả ngớn khiến cho Bạch Lạp Sa nghe mà tức hộc máu.
"Ây da, Bạch Kiêu, cậu với cô vợ nhỏ nhà cậu cứ ở trong phòng chơi ba ba ba đi. Tôi đi thả người đây. Bạch Minh chủ, tôi bảo cô rồi, tôi nói tôi giữ lời. Tôi không giữ lời bạn tôi cũng sẽ giữ lời. Cô tiếp đãi người vui vẻ nha."
"Cố tiên sinh..."
Rầm!
Bạch Lạp Sa nghẹn họng...
Tại vì cửa...
Trực tiếp đóng!
Bất chợt, cô khẽ rùng mình...
Cô liếc mắt xuống dưới...
Chỉ thấy Bạch Kiêu đang đem chiếc cổ chân ngọc ngà nõn nà của cô mà nâng niu trong tay...
Anh nâng niu nó tựa đang nâng niu bảo vật vậy...
Ấy thế mà Bạch Lạp Sa lại mơ hồ có cảm giác nguy hiểm.
Này này, chơi trò gì kì zậy cha nội!
Không dưng lại sờ chân luân gia a?