Cô thay đồ xong, cầm một bộ quần áo mới của nam tử đến bên cạnh gõ cửa phòng Mục Hàn.
Mục Hàn không ở trong phòng, hắn thừa dịp lúc cô không ở cạnh, lặng yên đi liên hệ cùng ám vệ, bố trí tập hợp lại thuộc hạ cũ.
Khi hắn trở về liền nhìn thấy một thiếu nữ váy trắng đứng ở ngoài cửa phòng, thùng thùng gõ cửa.
"Ngươi là......" Hắn nghi ngờ nói.
Khúc Yên xoay người lại, cong môi nở nụ cười: "Là ta."
Mục Hàn liền giật mình.
Thiếu nữ trước mắt dung mạo như tuyết, da thịt trắng muốt, thổi qua liền vỡ.
Vẫn là đôi mắt một mí, nhưng lại lớn rất nhiều so với trước đó, ánh mắt kiều diễm óng ánh, giống xuân thủy tinh nghịch, long lanh nhún nhảy.
"Đây là hình dáng thực của cô nương?" Đáy mắt hắn lướt qua một tia hồ nghi.
Chẳng biết tại sao hắn lại có một chút cảm giác quen thuộc.
Chẳng lẽ là bởi vì cùng cô ở chung suốt cả đêm, sinh ra mấy phần quen thuộc?
"Huynh đoán xem." Khúc Yên đem quần áo trong tay kín đáo đưa cho hắn, "Đây là mua cho huynh, huynh cũng thay đồ đi."
"Vào phòng lại nói." Mục Hàn mở cửa phòng, mời cô đi vào.
"Cô nam quả nữ chung một phòng, huynh không sợ bị người nói lời ong tiếng ve sao?" Khúc Yên thấy hắn đem cửa phòng khóa lại liền giễu cợt.
Mục Hàn đặt quần áo trong tay lên giường, thần sắc trên khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm lại, trầm giọng nói: "Cô nương, đêm qua trong sơn động...... Thần trí ta có chút hỗn độn, có lẽ làm chuyện mạo phạm cô nương. Cụ thể xảy ra chuyện gì, còn xin cô nương nói rõ."
"Còn có thể phát sinh cái gì?" Khúc Yên chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ hắn, "Hoang sơn dã lĩnh, một nam một nữ, huynh lại thần trí mơ hồ, cưỡng chế trên người ta. Huynh cảm thấy còn có thể phát sinh cái gì?"
"Cô nương võ công tuyệt thế, vì sao không đẩy ra?"
"Lúc đó huynh tẩu hỏa nhập ma, ta sợ ta dụng võ sẽ làm huynh bị thương, làm huynh không chết cũng tàn phế."
Câu này ngược lại là lời nói thật.
Nếu không phải là có chỗ cố kỵ, làm sao cô có thể bị hắn cắn tay đến máu chảy. Một vòng dấu răng, đoán chừng thật nhiều ngày cũng không mờ được.
"Như vậy nói cách khác......" Mục Hàn cơ hồ là không tiếng động, cực thấp thở dài một cái.
Hắn chán ghét nữ tử.
Nhưng nếu thật sự hắn đã làm chuyện cầm thú như vậy, cũng không thể chống chế.
Sau khi cô chạy ra khỏi sơn động, hắn phát hiện trên mặt đất có vết máu, hẳn là máu của cô.
Máu từ vết thương trên người hắn nứt ra đều bị dính vào trang phục, chỉ có máu của cô mới có thể chảy ra mặt đất.
Như thế là nói, đêm qua là lần đầu của cô.
"Ừm." Khúc Yên có ý xấu gật đầu, đè xuống cọng cỏ cuối cùng trong thâm tâm hắn.
Hắn muốn hiểu lầm liền để hắn hiểu lầm, ngược lại cô cũng không quan tâm thanh danh nữ tử gì đó.
Cô vừa vặn có lý do có thể dính vào bên cạnh hắn.
"Tương lai......" Mục Hàn ngữ khí trầm trọng, trầm thấp cam kết, "Ta sẽ cho cô nương một danh phận."
"Huynh đừng mở miệng một tiếng cô nương nữa." Khúc Yên thấy thái độ hắn xa lạ liền đứng lên bước đến gần hắn, "Huynh gọi ta là nha đầu là được rồi."
Mục Hàn lui về sau một bước, cùng cô giữ một khoảng cách.
Rõ ràng, hắn tuyệt đối không muốn lại phát sinh "chuyện" đêm qua thêm một lần.
Khúc Yên nhìn phản ứng của hắn, trong lòng có chút buồn cười, cố ý xích lại gần, ôm lấy cánh tay của hắn, làm nũng nói: "Nếu không thì gọi nương tử cũng được?"
Cơ thể Mục Hàn cứng đờ, nhanh chóng rút cánh tay bị cô ôm ra: "Cô nương xin tự trọng. Chờ ngày sau thành thân, chúng ta mới có thể......"
"Mới có thể như thế nào?" Khúc Yên truy vấn.
Trong mắt cô lóe tia sáng nghịch ngợm.
Mục Hàn liếc nhìn cô một cái: "Cô nương thuở nhỏ trong núi lớn lên, có lẽ không biết lễ nghi phía ngoài phiền phức. Trước tam sách lục nghi thành thân, nam nữ hữu biệt, không nên thân cận như thế."
"Thế nào mới gọi là thân cận?" Khúc Yên không nghĩ tới bên dưới bề ngoài lãnh khốc khát máu của hắn lại cổ hủ như vậy.
Tâm tư đùa giỡn quái đản của cô xuất hiện, dưới chân vận khởi khinh công, vòng tới bên cạnh hắn.
Cô nhón chân lên, bẹp một tiếng, hôn trên mặt hắn.
Chỉ một thoáng, gương mặt anh tuấn trắng như ngọc lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu đỏ lên......