Giọng nàng trầm xuống, bi thương nói, “Người kia dùng tính mạng của mình tới cứu tôi, chính mình lại rớt xuống sân thượng. Hắn ngã bên trên nóc bằng lầu một, bị cốt thép cắm xuyên phần bụng. Hắn chảy rất nhiều máu, cơ hồ không còn hô hấp, thời điểm xe cứu thương chạy đến toàn thân hắn đều lạnh như băng......”
Khúc Yên miêu tả cảnh tượng đó.
Đám người bị cuốn theo câu chuyện, phảng phất chính mình bị cốt thép cắm xuyên thân thể, nhất thời cảm thấy lông mao dựng đứng.
Quá dọa người rồi......
Đây là gián tiếp giết người la!
Hung thủ sau màn quá điên cuồng!
“Người cứu cậu là Dung Trì đúng hay không?” Có một bạn học lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, chính là Dung Trì!” Khúc Yên lớn tiếng nói, “Hắn hăng hái làm việc nghĩa, bất chấp nguy hiểm đã cứu tôi. Hắn bây giờ đang nằm ở phòng chăm sóc tích cực trong bệnh viện, chịu đựng đau đớn cơ thể nhiều biết bao. Mà hung thủ --”
“Hung thủ chính là Khúc Sương Sương!” Một bạn học tức giận quát lên.
“Không sai, chính là chị gái ruột của tôi, Khúc Sương Sương! Tôi tuyệt đối không phải vô căn cứ nói xấu, tất cả chứng cứ tôi đều sẽ trình cho cảnh sát. Tôi tin tưởng, thế giới này vẫn như cũ có thiên lý! Tôi tin tưởng, người tốt sẽ có báo đáp, ác nhân ắt gặp quả báo!”
Âm thanh Khúc Yên hùng dũng có sức cuốn hút...
Một đám bạn học đi theo giận dữ hô: “Ác nhân ắt gặp quả báo!”
“Hung thủ nhất định phải đền tội!”
“Âm mưu giết người, cũng nên chịu hình phạt ngồi tù!”
“Khúc Sương Sương nhất định phải ngồi tù!”
“Đúng vậy, Khúc Sương Sương nhất định phải ngồi tù!”
“Khúc Sương Sương nhất định phải ngồi tù!”
......
Trong lúc nhất thời, tiếng la phẫn nộ vì chính nghĩa vang vọng ngoài sân tầng dạy học.
Tiếng gầm giống như con dao vô hình, cào vào mặt Khúc Sương Sương từng nhát từng nhát một.
Cô ta thất kinh, bản năng muốn chạy trốn, lại bị cảnh sát Trần vặn chặt cánh tay: “Dám chạy? Thành thật một chút! Đi theo tôi đến trong cục cảnh sát một chuyến.”
Khúc Sương Sương triệt để không còn sự kiêu ngạo, hai chân mềm nhũn, hướng về phía Khúc Yên quỳ xuống: “Em gái! Em tha cho chị đi! Chúng ta là chị em cùng cha cùng mẹ, em sao có thể đối với chị tuyệt tình như vậy? Em mau cứu chị...... em gái, em mau cứu chị......”
Khúc Yên hạ mắt, lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Thời điểm chị cướp công của em sao lại không nhớ rõ chúng ta là chị em ruột? Thời điểm chị dạy bạn học ở trường khi dễ em, làm sao lại quên chúng ta là chị em cùng huyết thống? Chị đem em tạo thành hình tượng ghen ghét tham lam, dụng tâm ác độc, sao lại không nghĩ tới việc này sẽ hủy hoại em?”
Nguyên chủ chẳng qua là một thiếu nữ mười bảy tuổi.
Nàng phải nhận bạo lực học đường, nhận những uất ức bị cắn ngược trở lại, mỗi ngày sống trong giày vò, tinh thần gần như sụp đổ.
Mà Khúc Sương Sương, từng có một giây áy náy?
Có từng một lần tỉnh lại?
Không có.
Cô ta chưa từng có.
“Chị vào ngục giam tỉnh lại a.” Khúc Yên lạnh lùng nói, “Đây đã là kết cục tốt nhất cho chị rồi.”
“Không...... Không phải thế này!” Khúc Sương Sương không cam lòng thét lên, “Tao là người may mắn của thế giới! Tao không nên ngồi tù! Tao muốn đứng trên tiền tài quyền thế đỉnh cao nhất! Đó mới là thứ tao nên được!”
Cô ta điên cuồng mà thét, chẳng còn quan tâm đến việc lấy sự thương hại của mọi người.
Cảnh sát Trần còng tay cô ta, cường ngạnh mang đi.
Ồn ào náo động tản đi, hết thảy đều kết thúc.
Đám người đứng tại chỗ mặt thổn thức.
Biết người biết mặt không biết lòng.
Khó có thể tưởng tượng, bọn hắn vậy mà cùng một nữ sinh lòng dạ rắn rết làm bạn lâu như vậy, còn xem cô ta như bạn tốt.
Còn người bị hại chân chính, Khúc Yên vô tội, bọn hắn đã từng khinh bỉ nàng, mắng nàng, thậm chí động thủ khi dễ nàng......
Bây giờ nghĩ lại, thực sự là sai không thể sai hơn!