Editor: Nhan
"Hàn ca ca......" Khúc Yên thấy cảnh giương cung bạt kiếm sẵn sàng chiến đấu, trong lòng giật mình.
Hỏng việc rồi!
Không phải Nam Cung Sở sẽ chết trong lần giằng co này chứ?
Trong đầu cô nhanh chóng suy nghĩ, nghiêng người nói nhỏ với Nam Cung Sở, "Nam Cung ca ca, ta mang huynh ra ngoài. Dù huynh có nghi vấn gì thì cũng đừng hỏi vội."
Đặc biệt là liên quan tới việc vì sao cô lại có tuyệt đỉnh võ công.
Cô không có cách nào để giải thích.
"Hàn ca ca, ta đi một chút liền trở lại." Khúc Yên giải thích với Mộ Dung Hàn một tiếng, không nhiều lời, trở tay nắm chặt Nam Cung Sở, nhảy lên một cái.
Hai người đâm thủng nóc nhà, đạp ngói mà đi.
Trong màn đêm, thân ảnh hai người như gió, nhanh chóng biến mất vào hư không.
"Điện hạ, ngài có muốn phóng tiễn?" Phía dưới, binh tướng dò hỏi.
"Không được bắn tên!" Mộ Dung Hàn nghiêm nghị ra lệnh, "Ai dám làm hoàng hậu tương lai bị thương, cầm đầu tới gặp!"
Hắn chưa dứt lời, thân hình đã vọt lên, dường như hóa thành một chùm tia chớp, đuổi theo hai người kia.
Khúc Yên cùng Nam Cung Sở vận khởi khinh công, đi rất nhanh, nhưng võ công Mộ Dung Hàn sớm đã khác xưa, chỉ chốc lát sau liền tới sau lưng hai người.
"Hàn ca ca!" Đến một rừng cây không người, Khúc Yên dừng lại, quay người nói, "Huynh có thể thả Nam Cung ca ca đi không?"
Nam Cung Sở lại nắm chặt tay cô, trầm giọng nói: "Muốn đi cùng đi."
Khúc Yên khẽ lắc đầu một cái: "Ta không đi."
Nam Cung Sở sửng sốt, thấp giọng nói: "Tam công chúa, ngài thật sự muốn ở chung với người diệt quốc gia ngài, giết phụ hoàng ngài sao?"
Mộ Dung Hàn cách mấy bước chân, nhìn qua hai người.
Ánh mắt của hắn đảo qua Nam Cung Sở, cuối cùng rơi trên người Khúc Yên.
Cho dù hắn biết cô cũng không phải Tam công chúa thật sự, lại vẫn như cũ sợ cô mượn cơ hội này, bỏ hắn mà đi.
Hắn có quá ít kế hoạch có thể khiến cô lưu lại.
Hai tay Mộ Dung Hàn đặt sau lưng, âm thầm siết chặt thành nắm đấm.
"Thật xin lỗi, Nam Cung ca ca." Khúc Yên nói khẽ, "Coi như ta không phải là nha đầu huynh biết từ nhỏ kia. Ta chỉ hy vọng huynh có thể sống thật tốt, thế mới không uổng công chúng ta quen biết một thời gian."
Thời gian quen biết mặc dù ngắn, nhưng cô đã 'lợi dụng' hắn.
Phần giao tình này, hiện tại cô phải trả cho hắn.
"Ta hiểu rồi......" Mắt Nam Cung Sở đột nhiên sáng lên, đem giọng nói ép xuống cực thấp, nói bên tai cô, "Công chúa, mai phục không dễ, ngài bảo trọng. Ta và thuộc hạ trong tương lai nhất định sẽ cứu công chúa ra."
Khúc Yên giật mình.
Hắn hiểu cái gì?
Cô không mai phục, không cần cứu a......
"Khúc Yên!" Nam Cung Sở nghiêm mặt, lớn tiếng mắng chửi, "Ngươi tham mộ hư vinh, phản quốc quy thuận địch nhân, ta và con dân Bắc triều hổ thẹn vì ngươi! Ngươi cứ đi hưởng thụ phú quý của ngươi đi!"
Hắn đây là mắng cho Mộ Dung Hàn nghe, trải đường cho Khúc Yên.
"Nam Cung ca ca......" Khúc Yên dở khóc dở cười.
Không phải, cô thật sự không vĩ đại như vậy, không có ý định lấy thân mạo hiểm, mai phục địch quốc.
"Hôm nay ta cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!" Nam Cung Sở vung kiếm cắt một vạt áo, quay người chạy như bay.
Trước khi đi, hắn dùng ánh mắt ra hiệu với cô -- chờ hắn tới cứu cô.
Khúc Yên bất đắc dĩ cực kỳ, nhưng lại không có thời gian để giải thích, quay đầu chạy về phía Mộ Dung Hàn, chặn ngang ôm hắn lại, không để hắn truy đuổi: "Hàn ca ca, huynh thả Nam Cung ca ca đi được không? Ta thiếu nợ hắn một phần nhân tình, hôm nay coi như trả lại."
Mộ Dung Hàn bị cô ôm, hương thơm của thiếu nữ mềm mại nũng nịu như ỷ lại trong ngực hắn, ánh mắt hắn tối sầm lại: "Không cho phép gọi hắn ta là ' ca ca '."
Khúc Yên ngước mắt nhìn hắn: "Vì sao?"
Hắn bá đạo nói: "Đó là xưng hô thân mật giữa ta với muội."