Editor: Nhan
Khúc Yên rút tinh thần lực từ cơ thể ra, linh hồn tạm thời về không gian trắng xóa.
Cô từ trong kính sương mù thấy Mục Hàn đem thi thể "cô" để vào trong quan tài gỗ, âm thầm mang lên trên núi Thanh Bách.
Hắn đem "cô" chôn ở gần sơn động chỗ hai người ngủ đêm đó.
Sau khi xây xong phần mộ, hắn trông coi mộ bảy ngày bảy đêm, dáng vẻ tiều tụy, cả người gầy đi rất nhiều.
Bảy ngày sau, hắn rời đi, từ đây chuyên tâm vào kế hoạch phục quốc như phát điên.
"Tiểu Thất, mi có đóng băng cơ thể Tam công chúa cho tốt không? ' Ta ' sẽ không phải thật sự chết ngạt ở trong quan tài gỗ đấy chứ?" Khúc Yên hỏi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất.
May mắn thế giới cổ đại này không lưu hành hoả táng, bằng không đến mảnh xương vụn cũng không còn.
"Xin kí chủ yên tâm, ta đã dùng công nghệ cao để đóng băng, cam đoan thân thể không thối rữa, dung mạo không già đi. Chờ bảy năm sau kí chủ tiến vào cơ thể lần nữa, vẫn trẻ tuổi mỹ mạo như cũ."
"Thế càng dọa người hơn......"
Đến lúc đó cô không chỉ là xác chết vùng dậy, dung mạo còn không thay đổi, duy trì bộ dáng mười sáu tuổi, không khác gì quỷ lắm.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, cô vừa vặn có thể thuận thế mà làm.
Khúc Yên suy nghĩ một hồi, không nhìn kính sương mù nữa, nói với Tiểu Thất, "Tiểu Thất, ta ngủ một lát, khi nào đến giờ mi nhớ đánh thức ta."
Tiểu Thất trả lời: "Kí chủ cứ tĩnh dưỡng cho tốt, Tiểu Thất sẽ gọi ngài trước khi nam chính tàn sát."
Khúc Yên nằm tĩnh tâm trong làn sương trắng ấm áp như suối trong.
Tốc độ thời gian nơi này cùng thế giới bên ngoài khác biệt, Khúc Yên chỉ ngủ một giấc, nhoáng một cái nơi đó đã qua bảy năm.
Trong bảy năm, Mục Hàn làm rất nhiều chuyện.
Hắn tụ tập thuộc hạ cũ của Yến quốc cùng với đội ám vệ tâm phúc mà tiên hoàng lưu lại, đầu tiên chiếm được phía tây Lương quốc - nơi binh lực yếu nhất.
Sau đó hắn lại lẻn về Bắc triều, từ trong phủ Tam công chúa Khúc Yên tìm được một phần tàng bảo đồ, đó là tổ tiên Yến quốc để lại, gián tiếp bị trộm, cuối cùng lưu lạc ở Bắc triều, bị chôn dưới mặt đất phủ Tam công chúa.
Mục Hàn có đầy đủ tài lực, chiêu binh mãi mã lại càng thêm như cá gặp nước, thân chinh đánh hạ từng tòa thành trì Bắc triều, đánh thẳng vào kinh thành.
Lúc này hắn đã không gọi là Mục Hàn, khôi phục tên thật -- Mộ Dung Hàn.
"Kí chủ, mau tỉnh lại!" Tiểu Thất kêu rất nhiều lần, Khúc Yên ngủ quá sâu, thật vất vả mới đánh thức được, "Kí chủ, ngài còn không tỉnh là không kịp đâu đấy!"
Khúc Yên mở mắt, giật mình: "Bây giờ là lúc nào?"
Cô nhanh chóng nhìn về phía kính sương mù, trong kính Mộ Dung Hàn đã không phải bộ dáng thiếu niên mười sáu tuổi trước đây mà biến thành nam tử anh tuấn lãnh khốc.
Lúc này hắn đang ở trong hoàng cung Bắc triều, tru sát hoàng đế.
"Tiểu Thất, mau lên! Ta muốn trở về!" Khúc Yên thúc giục.
"Kí chủ, ngài nhớ dùng Đại Lực Hoàn đập vỡ quan tài, phá đất mà lên."
"Được, đi nào!"
"Kí chủ xin chú ý, thế giới đang trong quá trình mở ra......"
Linh hồn Khúc Yên hơi chấn động một chút, trong chớp mắt liền tiến vào thân thể.
Cô lập tức cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo xông tới.
Cô sợ ngạt chết, lập tức xuất song chưởng đánh lên trên, phá phá quan tài chui lên từ dưới đất!
Lúc này nếu như chung quanh có người, nhất định bị dọa đến tè ra quần, kêu cha gọi mẹ, hô to có xác chết vùng dậy.
Còn may, núi Thanh Bách hoang vu cô tịch, không có người.
Khúc Yên phủi nhẹ đất cát dính trên quần áo, quay đầu liếc mắt nhìn phần mộ bị mình phá hư, trên bia viết là【 Mộ của nha đầu】.
"Ai, tận mắt nhìn phần mộ của mình, cảm giác này......" Khúc Yên lắc đầu, đắp lại phần mộ một cách hoàn hảo.
Sau khi khôi phục, cô đến bên dòng suối rửa sạch hai tay đầy bùn đất.
Suối phản chiếu dung mạo thanh lệ tươi sáng của cô, dáng vẻ thiếu nữ tinh nghịch.
"Tốt, giờ là lúc đi gặp cố nhân." Khúc Yên vận khởi khinh công, bay xuống dưới núi.