Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 122: (44) Con đường làm nữ phụ ác độc của hoàng hậu




Editor: Nhan

Kỳ thực Khúc Yên cũng không như Nam Cung Sở nghĩ, lấy cái chết giả đổi sự thật lòng.

Cô chuẩn bị "chết thật".

Lúc này cô đang được Mục Hàn bế, cảm nhận được tim hắn đập loạn xạ.

Cô gọi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất ra, hỏi: "Có phải còn hơn bảy năm nữa nam chính Mộ Dung Hàn mới tàn sát thành trì?"

Tiểu Thất trả lời: "Đúng vậy, kí chủ."

Khúc Yên nói: "Tốt lắm, ta muốn đóng băng thời gian trong vòng bảy năm."

"Kí chủ, ý của ngài là......" Tiểu Thất hiểu rất nhanh, nhắc nhở, "Cơ thể nguyên chủ quả thật có thể đóng băng bảy năm, nhưng ở thế giới này thì ngài chết thật. Nếu như bảy năm sau sống lại thì chính là xác chết vùng dậy, rất kinh khủng."

"Kinh khủng thì kinh khủng, ta ở thế giới này chỉ có thể dùng cơ thể Tam công chúa này, không còn cách nào." Khúc Yên cũng có chút bất đắc dĩ.

Dù cô dịch dung thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là ứng biến tạm thời.

Sớm muộn gì Mục Hàn cũng sẽ phát hiện sự thật.

Vì vậy cô muốn hắn phát hiện trong tình trạng thảm thiết nhất.



"Được, kí chủ. Tiểu Thất chờ chỉ thị của ngài."

"Ừm."

Khúc Yên cùng Tiểu Thất đối thoại trong chốc lát, Mục Hàn đã bế cô băng qua nhiều con đường, tiến vào một đại trạch bí mật.

Đây là nơi thuộc hạ tâm phúc cũ của hắn tụ tập.

Đám người nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc một chút, im lặng quỳ xuống đất thỉnh an.

"Đứng lên!" Ngữ khí Mục Hàn vội vàng mà lạnh lẽo, siết tay ôm chặt thiếu nữ lạnh như băng trong ngực, "Hồng Tang ở đâu? Gọi nàng ta tới!"

Hắn bế Khúc Yên đến một gian phòng trống, đặt cô trên giường êm ái, kéo chăn đắp cho cô.

Dường như cô chỉ thiếp đi mà thôi.

"Điện hạ, ngài tìm ta?" Lúc Hồng Tang tiến vào còn chưa biết xảy ra chuyện gì, chỉ người trên giường, nghi ngờ hỏi, "Nàng ta...... Sao lại ở đây?"

"Hồng Tang, ngươi qua đây, xem xem nàng ấy bị bệnh gì." Khuôn mặt tuấn mỹ của Mục Hàn không để lộ biểu cảm gì nhưng giọng lại rất trầm, ẩn chứa một loại ôn nhu kỳ dị dành cho thiếu nữ trên giường kia.

"Nàng ta có bệnh sao?" Hồng Tang hoang mang đến bên cạnh giường, đưa tay bắt mạch.

Cô quan sát mạch, lập tức kinh ngạc!

Không đập!



Chết rồi!

"Đêm qua nàng ấy điều khiển cổ thay máu cho ta, dài đến ba canh giờ. Bây giờ nàng ấy mất máu quá nhiều nên ngất đi." Mục Hàn chậm rãi nói, "Nàng ấy còn đem hơn nửa chân khí nội lực truyền cho ta. Chắc là thể lực chống đỡ không nổi nên mới hôn mê bất tỉnh."

"Cái gì?!" Hồng Tang vừa giật mình lại ngạc nhiên, thốt lên, "Điều khiển cổ ba canh giờ? Chắc chắn phải chết đấy! Cổ trùng có độc, mỗi lần điều khiển cổ qua lại ba lần sẽ khiến cơ thể bị thương tổn, sao có thể...... Hơn nữa nàng ta còn truyền chân khí cho huynh, đây không phải là ngại chết không đủ nhanh sao?"

Cô vừa nói xong liền phát hiện sắc mặt điện hạ xám xịt, ánh mắt hung ác, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô.

Hồng Tang giật mình sợ hãi, hơi co người lại, âm thanh nhỏ dần, "Điện hạ, nàng ta đã chết...... Ngài phải tiếp nhận sự thật......"

"Không có khả năng." Mục Hàn lắc đầu, câu chữ rất chậm, kiên định với lòng tin của mình, "Sư phụ nàng ấy là cao nhân ẩn thế, võ công tuyệt đỉnh, nhất định không thể dễ dàng chết đi như vậy."

Hồng Tang liếc mắt nhìn thiếu nữ âm u đầy tử khí trên giường, thận trọng nói: "Điện hạ, Hồng Tang cũng biết thuật dịch dung, bây giờ nhìn gần, không khó để phát hiện nàng ta đã dịch dung. Lời nàng ta nói chưa chắc là thật."

"Cút ra ngoài!" Mục Hàn đột nhiên nổi giận, quát.

"Dạ......"

Hồng Tang sợ hãi, không dám cãi lệnh, cung kính lui ra ngoài. Điện hạ sợ là điên rồi! Trông coi một người chết, lại nói nàng ta chỉ hôn mê......

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Mục Hàn đưa tay, động tác ôn nhu, nhẹ vuốt má thiếu nữ, thấp giọng nói: "Nha đầu, muội nói muội rất xấu, không muốn để cho ta thấy dung mạo thực sự của muội. Nhưng ta hứa với muội, dù muội xấu đến đâu đi nữa, ta vẫn sẽ cưới muội. Để cho ta nhìn một chút, được không?"