Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 112: (34) Con đường làm nữ phụ ác độc của hoàng hậu




"Lời kiểu này chỉ lừa gạt được mấy tiểu cô nương ngây thơ thôi." Lòng bàn tay Khúc Yên nóng ran, khẽ cắn môi, nói, "Nếu như dáng dấp ta vô cùng xấu, huynh sẽ thích ta sao?"

"Ta đã nói với cô nương, ta không có hứng thú với tình yêu, sẽ không thích bất kỳ cô gái nào." Mục Hàn trả lời rất thành tâm.

Trên phương diện cảm tình, hắn không muốn lừa dối cô.

"Huynh chính là đang chê ta xấu." Khúc Yên mặc kệ hắn nói cái gì, kiên định với logic nói bừa của mình, "Nếu như đổi một nữ tử đẹp tựa thiên tiên ở trước mặt huynh, huynh đã sớm động lòng."

"Ta sẽ không......" Mục Hàn bất đắc dĩ.

"Giảo biện." Một tay Khúc Yên kéo dây lụa bên hông mình xuống, buộc lên mắt hắn, "Không cho phép mở mắt a, bằng không ta liền cởi quần áo, nói huynh phi lễ ta!"

"Nha đầu ngươi......" Mục Hàn muốn thở dài.

Thật là một nha đầu kỳ quái.

Hết lần này tới lần khác hắn đều nói không lại cô.

Không biết cô lấy lý ở đâu ra mà nhiều như vậy.

"Buộc xong rồi, huynh phải ngoan ngoãn ở đây bồi ta ngâm nước lạnh." Khúc Yên nói xong liền tới gần, thân mật chạm lên môi mỏng hơi lạnh của hắn...

Mục Hàn đột nhiên cứng đờ, nhanh chóng đẩy cô ra.

Khúc Yên không bỏ cuộc, tới gần thêm lần nữa.

Không gian trong thùng gỗ nhỏ hẹp, hai người một đẩy một kéo, va vào vách thùng làm thùng gỗ ngã lăn ra.

Nước chảy đầy đất.

Hai người lăn trong thùng, Khúc Yên vừa vặn đặt trên người hắn, môi hồng lướt qua môi mỏng.

Hương vị ngọt ngào, phảng phất có hương thơm nhàn nhạt.

Mục Hàn cảm giác dưới bụng nóng bỏng lạ thường, loại cảm giác xa lạ kỳ quái kia lại tới một lần nữa.

"Nha đầu......" Giọng hắn hơi khàn, "Cô nương mau đứng lên, bị ướt thế này sẽ lạnh."

"Được." Khúc Yên đáp ứng rất nhanh, kéo hắn cùng đứng lên, mềm giọng nói, "Bây giờ ta cảm giác tốt hơn một chút rồi. Ta muốn thay quần áo ướt ra, huynh không được lấy vải che xuống đâu đấy."

"Ừ." Mục Hàn đứng thẳng một bên, cả người cứng đờ.

Hai tay hắn âm thầm nắm chặt, vận khí kiềm chế cảm giác kỳ lạ giữa bụng.

Chẳng lẽ là do cổ trùng quấy phá?

Hắn thất sự rất muốn......chạm vào cô.

Mục Hàn bỗng giật mình vì ý nghĩ này, hắn vội lắc đầu, không có khả năng, hắn ghét nhất là tiếp xúc trực tiếp với nữ tử.

"Hàn ca ca, ta thay xong rồi." Khúc Yên nằm cuộn tròn trong chăn.

Cô thuận tiện sửa phần dịch dung lại một chút.

Lúc này khuôn mặt cô trắng như tuyết, sắc đỏ nhạt đi trở nên có chút tái nhợt. Hẳn là di chứng của thuật điều khiển cổ, cơ thể cũng dần bắt đầu rét run.

"Hàn ca ca, huynh qua đây." Khúc Yên kêu.

Mục Hàn bước mấy bước đến bên giường cô: "Nếu cô nương đã cảm thấy khá hơn một chút, ta về phòng trước để thay quần áo rồi sẽ trở lại thăm cô nương."

Hắn rất quân tử không nhìn xuống chút nào.

"Khoan đã, để ta nhìn một chút xem huynh có tác dụng phụ gì sau khi dùng cổ hay không." Khúc Yên chạm vào tay hắn, hơi kinh ngạc, "Sao tay huynh ấm thế?"

Không phải nói cơ thể hai người đều sẽ lạnh buốt sao?

"Tay của cô nương sao lạnh như vậy?!" Dường như Mục Hàn cùng cô đồng thời lên tiếng.

Vừa rồi ở trong nước cô còn rất nóng, sao mới một lúc đã lạnh như băng rồi?

"Đây là tác dụng phụ." Khúc Yên nửa quỳ trên giường, đưa tay cởi vải che mắt hắn, "Nếu huynh không có việc gì thì mau trở về phòng a."

Mục Hàn lại được thấy ánh sáng, lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt đẹp đẽ của cô.

Màu da cô lộ vẻ tái nhợt khác thường, môi cũng tím tái, toàn bộ cơ thể run rẩy.

"Huynh mau đi đi." Lúc này Khúc Yên thật sự thống khổ.

Thì ra xuân dược cùng phản ứng phụ của cổ xung khắc với nhau.

Cô không nghĩ tới điểm này.

Lúc này một lạnh một nóng trong cơ thể liên tục va chạm vào nhau, cô có chút muốn tự đánh mình ngất xỉu luôn rồi!