Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 107





Editor: Nhan
"Đồ đệ ngu xuẩn, ngươi đừng nói chuyện." Khúc Yên thuận miệng giáo huấn một câu, lại quay mặt nhìn Mục Hàn, nghiêm túc nói, "Hàn ca ca, huynh nhất định phải chọn ta, không được chọn Hồng Tang."
Ít nhất, cô sẽ không trộm t*ng trùng.
Càng sẽ không lợi dụng cổ trùng mê hoặc tâm trí con người.
Mặc dù Hồng Tang trung thành, nhưng tư tâm thì vô cùng đáng sợ.
"Thật xin lỗi, ta không thể chọn......"
Mục Hàn không cùng cô đối mặt, đang muốn cự tuyệt, đột nhiên cơ thể cứng đờ!
Cô lại thừa dịp hắn không sẵn sàng, điểm huyệt hắn!
Hồng Tang thấy thế xông lên, tức giận hô: "Yêu nữ! Ngươi dám động thủ với điện hạ!"
Khúc Yên vung ống tay áo lên, cách một khoảng không điểm luôn cả huyệt của Hồng Tang: "Ồn ào quá, ngươi an tĩnh chút."
Thuận tiện điểm luôn á huyệt* của cô ta.

* "á" nghĩa là câm á
"Ta cảm thấy ngươi ở chỗ này rất vướng bận." Khúc Yên lẩm bẩm, tiến lên nâng Hồng Tang đang không thể nhúc nhích lên, đưa đến gian phòng bên cạnh của mình, "Đồ đệ ngu xuẩn, ngươi ở chỗ này ngủ một giấc thật ngon a.

Ta sẽ không tổn thương điện hạ nhà ngươi, yên tâm đi."
Khúc Yên trở về.
Mục Hàn bị điểm đại huyệt, đang cố gắng xông phá huyệt đạo, sắc mặt đỏ ửng.
"Hàn ca ca, huynh cũng không cần uổng phí sức lực." Khúc Yên đến gần hắn, cười yếu ớt nói, "Sư phụ ta dạy tuyệt thế thần công, trên đời này không ai có thể phá giải."
Mắt Mục Hàn dần dần lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Đến tột cùng cô nương muốn làm cái gì?"
Khúc Yên đưa tay ôm lấy eo hắn: "Ta trước tiên ôm huynh lên giường, lại điều khiển cổ thay máu cho huynh."
Lực của cô lớn vô cùng, ôm hắn đặt ngang ở trên giường.
Cô còn rất quan tâm giúp hắn cởi giày xuống.
"Huynh không cần cảm thấy ngượng ngùng, chúng ta đang làm chuyện đứng đắn." Khúc Yên cũng cởi giày xuống bò lên giường, ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn, ngôn từ nghĩa chính mà nói, "Ta sẽ không chiếm tiện nghi của huynh.

Ta với huynh không giống nhau, sẽ không làm loại hành động lưu manh đè ta ra đùa nghịch trên núi kia."
Lông mày Mục Hàn hơi nhíu lại, nổi giận nói: "Ta nói rất nhiều lần, đêm đó là ngoài ý muốn.

Cô nương không nên tùy hứng làm bậy, thuật điều khiển cổ sẽ tổn thương thân thể, chính cô nương cũng sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà lưu lại di chứng."
"Ta không quan tâm, di chứng thì kệ di chứng chứ." Khúc Yên đưa tay chọc quần áo của hắn, "Xin lỗi, ta phải cởi quần áo huynh."
Cô đem cổ trùng nuôi dưỡng ở bên trong cánh tay của mình, nhưng chỗ tử cổ cần bám vào là vùng đan điền của hắn.
Cô cởi áo ngoài của hắn xuống, chậm rãi nhấc áo trong lên.
"Nha đầu, mau dừng tay!" Mặt Mục Hàn cực nóng, lỗ tai cũng đỏ lên, làn da vốn đã trắng nên lại càng đỏ hơn.

"Ta không làm chuyện phi lễ huynh." Khúc Yên nghiêm túc giải thích, "Huynh ngàn vạn lần không nên nghĩ về phương diện không trong sáng kia, ta cũng chỉ là muốn đem tử cổ điều khiển vào đan điền của huynh mà thôi."
Cô rất tuân thủ quy củ, chỉ vén áo trong lên từng chút một, lộ ra cơ bụng rắn chắc.
Nhưng mà đan điền ở vị trí dưới rốn, cô còn cần kéo quần hắn xuống một chút.
"Huynh đừng khẩn trương a." Cô sớm nhắc nhở hắn, nhiều lần nhấn mạnh nói, "Ta thật sự không ăn đậu hũ của huynh."
Toàn bộ thân hình Mục Hàn cứng ngắc như đá.
Nếu không phải bị điểm huyệt không cách nào chuyển động, hắn có thể sẽ run rẩy.
"Nha đầu." Hắn hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh nói, "Nếu không muốn ta có sát ý với cô nương, bây giờ liền dừng tay."
"Huynh uy hiếp ta?" Tay Khúc Yên dừng ở trên quần hắn một chút, ngước mắt nhìn hắn, "Ta giúp huynh thay máu để cho huynh có thể luyện công thuận lợi, không bị tẩu hỏa nhập ma nữa, huynh không cảm kích ta, ngược lại muốn trả thù ta sao?"
Cô tự ý lắc đầu, "Ta không tin huynh là loại người lấy oán trả ơn này."
Mục Hàn cắn răng, thấp giọng nói: "Ta hận nữ nhân cởi y phục của ta nhất!"
Khúc Yên kinh ngạc hơi chớp mắt: "Nhưng nếu như Hồng Tang dùng cổ, nàng ta cũng sẽ cởi quần áo huynh."
Mục Hàn giận đỏ mặt, hung hăng nhìn cô chằm chằm: "Chỗ nàng ta điều khiển cổ là cánh tay!"
Khúc Yên bất ngờ a một tiếng.
Cô lặng lẽ hỏi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất: một chút: "Là như vậy sao? Vì sao cổ thuật của là đan điền?"
Tiểu Thất cười hì hì trả lời: "Đây là phúc lợi của đạo cụ hệ thống."

Khúc Yên im lặng đóng hệ thống.
"Nha đầu, nam nữ thụ thụ bất thân, cô nương không cần cướp việc của Hồng Tang." Mục Hàn cố nén lửa giận cùng xấu hổ giận dữ, tận lực chậm chạp nói, "Ta sẽ không bởi vì Hồng Tang giúp ta thay máu liền có tình yêu nam nữ với nàng ta.

Ta đáp ứng cho cô nương danh phận, sẽ không vì vậy mà có bất kỳ ảnh hưởng."
"Huynh cho rằng ta ghen sao?" Khúc Yên không hiểu nổi hắn nghĩ gì, dứt khoát thừa nhận, "Đúng vậy, huynh nghĩ không sai, ta ghen.

Ta không muốn cho Hồng Tang đụng vào huynh, cánh tay cũng không được! Càng không thể để cho máu nàng ta tiến vào trong thân thể phu quân ta!"
Cô bá đạo nói, "Huynh chỉ thuộc về một mình ta!"
Nói xong liền kéo quần hắn.
_____________________________
Nhan: hông nhớ là đã nhắc tới chưa nhưng mà thêm một lần cũng hông sao nè, tử cổ là cổ con còn mẫu cổ là cổ mẹ nhaaaa.