Mau Xuyên Ba Tuổi Rưỡi: Đoàn Sủng Tiểu Nãi Bao Lại Ngọt Lại Mềm

Chương 5: Nhiều con nhiều phúc 5:




Ở trong chốn hậu cung này, không có cái gì gọi là tình cảm chân chính tốt đẹp, cho dù có tốt đẹp cũng được thành lập dựa trên nhu cầu lợi ích của đôi bên.

Nuôi con đúng là phiền toái, nhưng không có con để nuôi thì còn phiền phức hơn.

Tại sao hậu cung lại có nhiều nữ nhân như vậy, tất nhiên là do hoàng đế cần con nối dõi, nếu ngay lúc này mất đi đứa trẻ, sẽ tạo cơ hội cho đám thần tử tiền triều công kích hoàng đế là bạo quân!

Trong lòng Hiền phi hoảng hốt, không tự chủ được sinh ra cảm giác sợ hãi, nàng dùng thanh âm nghẹn ngào nói: "Mau đi thỉnh thái y, nhanh lên, nhanh lên."

Lại ra lệnh cho cung nữ xử lý sạch sẽ giường đệm, dù rằng giường đệm vừa được thay sạch sẽ cũng rất nhanh bị đứa nhỏ đang mắc thổ tả* làm dơ.

*Thổ tả: Tiêu chảy

Thái y vừa đi vào phòng ngửi thấy mùi này, sắc mặt lập tức trở nên trầm trọng, cho dù không cần bắt mạch, chỉ nhìn sắc mặt của đứa nhỏ, cũng biết đây là tình huống không ổn.

Thái y hành lễ một cái, chạy nhanh đi bắt mạch, mặt mày càng thêm nghiêm túc, vội vàng kêu người chuẩn bị nước muối cho đứa nhỏ uống, người vừa đi tả lại nôn mửa khiến cơ thể thiếu nước trầm trọng.

Công chúa được cho uống nước vẫn tiếp tục phun ra, thái y trầm khuôn mặt nói: "Tiếp tục cho uống, bắt buộc bổ sung nước". Một bên liên tục châm kim.

"Nương nương, bẩm báo Hoàng Thượng đi." Thái y khuôn mặt trầm xuống nói với Hiền phi.

Thân thể Hiền phi lung lay mấy lần, được người bên đỡ lấy, nàng nắm chặt tay của cung nữ, run rẩy nói, "Đi, đi bẩm báo Hoàng Thượng."

"Thái y, cứu cứu con bé, cứu cứu con của ta." Giọng nói Hiền phi nghẹn ngào, "Rốt cuộc con bé bị làm sao vậy?"

Làm sao vậy ư?

Khó trị!

Thái y trong lòng phát sầu, buổi trực ban hôm nay thật là xui xẻo tột cùng, cả hậu cung bây giờ chỉ có hai đứa nhỏ, hiện tại mà mất một đứa..

Nhất định sẽ bị liên lụy.

Đây nhất định là thử thách lớn trong cuộc đời hành nghề của ông..

"Hoàng Thượng." Lý Trung Toàn cong eo đứng ngoài cửa, nhỏ giọng hô.

Tẩm cung không có động tĩnh, một lát sau, truyền ra âm thanh sột sột soạt soạt, Huệ Đế lạnh lùng lên tiếng: "Chuyện gì."

Giọng điệu chứa đầy sự không kiên nhẫn.

"Người của Vĩnh Xuân Cung nói, công chúa bên kia đã xảy ra chuyện, hơn nữa có chút nghiêm trọng, thái y đã đi qua."

Huệ Đế lập tức nhíu chặt mày, "Lại xảy ra chuyện?"

Ban ngày đứa bé kia nói chuyện cùng hắn, buổi tối liền có chuyện?

Chẳng lẽ hắn lại giống như lời nói của những tên loạn thần tặc tử đó, là Thiên Sát Cô Tinh*, không có con cháu, ai tới gần hắn liền sẽ gặp bất hạnh?

*Thiên sát cô tinh: Một thuật ngữ trong phong thủy, nghĩa là số mệnh của một người đã định sẵn sẽ gây ra tai họa cho những người xung quanh. Người mang mệnh thiên sát cô tinh thường bị cô độc, khó gần gũi với người khác.

Trên mặt Huệ Đế không hề che giấu vẻ không vui cùng bực bội, càng nhiều là một cảm giác tức giận khôn kể cùng bi phẫn, hắn cong khóe miệng lên cười lạnh, hắn nhất định phải ngồi vững trên ở vị trí này, làm cho bọn họ khó chịu đến chết mới thôi.

Diệt sạch mấy thứ hùng tâm tráng chí của bọn họ.

"Tiến vào, giúp trẫm thay quần áo." Huệ Đế muốn đi xem.

"Hoàng Thượng giá lâm."

Huệ Đế bí mật mang theo khí thế sắc bén đi tới Vĩnh Xuân Cung, Hiền phi tinh thần không tập trung mà hành lễ, trên mặt rõ ràng là hoảng hốt, lo sợ.

Nước mắt của nàng tuôn xuống như mưa, trông vô cùng chật vật, mất đi hoàn toàn vẻ đẹp khi rơi lệ, thanh âm u oán đau đớn: "Hoàng Thượng, con bé, con bé.."

Huệ Đế không thèm liếc mắt xem nàng, trực tiếp tránh qua Hiền phi tiến vào phòng, vừa bước vào, ngửi thấy mùi tanh tưởi kia, hắn cũng không chê bai gì mùi hôi này, mà suy nghĩ về việc đứa trẻ còn nhỏ lại bị đi tả nôn mửa, đây khác nào muốn mạng của nó.

Hắn bước nhanh chân hơn đi đến mép giường, nhìn thấy đứa nhỏ đang hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt vàng như nến, lộc cộc lộc cộc mà đi tả, khi nôn ra, thân thể run lên, làm người không nỡ nhìn thẳng.

Huệ Đế thấy vậy, cắn chặt hai bên quai hàm, khuôn mặt sắc bén mà nhìn đứa bé trên giường.

Không biết còn trụ được bao lâu.

Bực bội làm huyệt Thái Dương của Huệ Đế nhảy lên thình thịch, đầu dường như lại chuẩn bị đau, hắn hít sâu một hơi, xoay người ra khỏi phòng.

Hắn dùng sắc mặt hờ hững ngồi đó tĩnh tâm, khuôn mặt dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, lạnh lẽo, tàn nhẫn, làm người ta không khỏi sợ hãi.

Hắn thậm chí không có hỏi một câu con bé làm sao vậy, chỉ ngồi đó không nhúc nhích, nhưng lại khiến người ta phải sợ hãi hơn khi rít gào chất vấn.

Hiền phi tim đập như sấm, phảng phất rơi vào vực sâu cô tận, tối như mực lại lạnh như băng.

Xong rồi, nàng xong rồi, nếu đứa nhỏ không còn, Huệ Đế sẽ không bỏ qua nàng, nếu đứa nhỏ không thể lưu lại, trách nhiệm này nhất định sẽ đổ lên đầu nàng.

Rõ ràng đứa bé ban ngày vẫn là không làm sao, vì cái gì mà đột nhiên bị bệnh như này chứ.

Nhất định là, nhất định là có người hạ độc con bé, nhất định là có người làm gì đó với con bé.

Hiền phi cắn chặt môi, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào trong phòng, trong kia, thái y đang bận rộn chữa bệnh cho đứa nhỏ.

"Hoàng Thượng vạn an." Hoàng Hậu vội vàng chạy tới, quần áo đơn giản, nhìn thấy hoàng đế, vội vàng hành lễ, ngay sau đó hỏi Hiền phi, "Con bé như thế nào rồi?"

Hiền phi cười khổ: "Hồi nương nương, không ổn lắm." Nàng nhìn trong phòng, hai tay gắt gao nắm lấy nhau.

"Sẽ ổn thôi, nhất định không có việc gì." Hoàng Hậu ôn hòa trấn an nói.

Lời nói vô dụng như vậy, Hiền phi ngay cả nghe cũng không muốn.

"Hoàng Hậu.." Huệ Đế đột nhiên lên tiếng, Hoàng Hậu vội vàng trả lời: "Có thần thiếp.."

Hắn dùng giọng điệu lạnh lùng nói:

"Chuẩn bị việc tuyển tú đi."

Hậu cung cần thiết phải có nữ nhân sinh được con cái, con cái chính là vấn đề hắn muốn giải quyết.

Đám thần tử kia nói hắn vô phúc không có con nối dõi, vậy thì tuyển tú, nhất định sẽ có nữ nhân có thể sinh con cho hắn.

"Vâng" Hoàng Hậu sửng sốt một chút, rất nhanh đáp lại: "Thần thiếp lập tức chuẩn bị."

Huệ Đế nhìn vào phòng của con gái, "Trẫm hy vọng, hậu cung có nhiều đứa trẻ được sinh ra, mà không phải tự nhiên sẽ chết non."

Hoàng Hậu trong lòng rùng mình, hoàng đế đang gõ đầu nàng sao?

Tuyển tú?

Vẻ mặt của Hiền phi có chút mờ mịt, con gái nàng ở trong kia sinh tử chưa biết, mà hoàng đế đã từ bỏ con bé, muốn tuyển tú.

Càng nhiều nữ nhân vào cung, một đám đẹp như tranh xinh như hoa sẽ khiến hoàng đế càng không để ý nàng, nàng cũng không có con cái để được hắn chú ý.

Nam nhân, đặc biệt là nam nhân làm hoàng đế, lãnh khốc vô tình đến độ khiến người ta sợ hãi, lòng bàn chân Hiền phi như sinh ra băng lạnh, vừa buốt giá vừa chặt chẽ bám dính lấy nàng, tia hàn ý lạnh lẽo kia theo lòng bàn chân lan ra toàn thân nàng.

Nói về việc tuyển tú vào lúc này khác nào giết người diệt tâm*.

*Đúng là "Sát nhân tru tâm": Thay vì giết người về mặt thể xác thì phá hủy người đó qua mặt tinh thần.

Nàng xong rồi, xong thật rồi!

Trừ khi, trừ khi..

Hiền phi tim đập như sấm nhìn vào trong phòng, trừ khi con gái không có việc gì, có thể sống sót, nàng mới có khả năng thay đổi việc này.

Nhưng mà, đứa bé thực sự giữ được sao?

Chỉ cần thái y chưa nói ra, tức là vẫn còn hy vọng, trong lòng Hiền phi âm thầm cầu nguyện.

Nàng tuyệt vọng đến độ bắt lấy một cọng rơm rạ đang chậm rãi rơi xuống.

Hoàng Hậu nhìn thấy bộ dạng như thế của Hiền phi, nâng ly trà lên uống nước, che đi khóe miệng đang cười châm chọc kia, Hiền phi vốn dựa vào đứa nhỏ này, nhưng bây giờ chỗ dựa sắp sửa không còn.

Cũng không biết, là ai trong hậu cung ra tay, Thục phi, Đức tần, hay là Lý quý nhân..

Quá nhiều, những phi tần này đều bị Hiền phi dùng con gái để câu hoàng đế đi, không chừng bọn họ ai cũng muốn chạy đến nơi này đầu tiên để cười nhạo đi.

Chỉ sợ chính Hiền phi cũng không thể xác định là ai đã làm.

Thật là ngu ngốc, ha!

Chỉ cần có một đứa bé, hoàng đế nhất định sẽ không quên, vậy mà vẫn một trái hai phải nhất quyết lợi dụng đứa nhỏ tự gây thù chuốc oán cho mình.

Còn không phải do lòng tham sao, càng muốn nhiều lợi ích hơn, càng kéo về nhiều thù hận hơn, mà những hận thù này cuối cùng trực tiếp hướng về phía đứa nhỏ, để nó gánh chịu.

Hoàng Hậu mặt mày đanh lại, những nữ nhân này, tốt nhất không nên duỗi tay đến con của nàng.

Hoàng cung tối đen như nằm trong bụng một con cự thú, vô vàn con mắt mở to, chứa đầy các loại cảm xúc, lại giống như hàng ngàn con linh cẩu mang đôi mắt đỏ lừ, cả người tanh tưởi, nhìn chằm chằm con mồi, chờ đợi cơ hội vây lên cắn xé tan xương nát thịt.