Tui đây mới không lăn đâu!
".. Phụ hoàng, con muốn bồi người." Nam Chi ở trong lòng của Huệ Đế vặn mình như bánh quai chèo, làm Lý công công nhìn thấy mặt đầy kinh hoàng.
Ngự y vội vàng chạy tới, giúp Huệ Đế mát xa phần đầu, trên đầu cắm đầy ngân châm, Nam Chi ở bên người Huệ Đế chạy tới chạy lui, nhìn thấy Huệ Đế gắt gao nhíu mày, ngây ngô trấn an hắn: "Phụ hoàng, không đau không đau."
Huệ Đế nhắm hai mắt, không nghe không nghe, mày nhíu chặt lại, vờn quanh đầy táo bạo.
Nam Chi một chốc chuyển động bên người Huệ Đế, một lát lắc lư bên người ngự y bên người, nhìn thấy ngự y thêm bột phấn vào lư hương, vẻ mặt tò mò hỏi: "Đây là cái gì nha?"
Ngự y thắp ngọn lửa dưới bột phấn, có sương khói lượn lờ bay lên, xung quanh tỏa ra một mùi hương mang phần sương khói.
Ngự y nhìn thoáng qua tiểu công chúa, lớn lên phấn điêu ngọc trác, trên trán thấm ướt mồ hôi, lông tóc xù xù, một đôi mắt thanh triệt thơ ngây, tò mò mà nhìn lư hương.
Ngự y giải thích: "Hồi công chúa, đây là hương bình an, có tác dụng ổn định tâm trí, an thần."
"Nha?" Nam Chi biểu cảm có phần mê mang, nhưng rất nhanh lại nói: "Thứ này có lợi đối với phụ hoàng đúng không?"
Ngự y gật đầu, "Đúng vậy."
Nam Chi chạy xung quanh lư hương, dùng cái mũi nhỏ ngửi ngửi, ngửi đến độ cái mũi có phần chết lặng, nàng hỏi hệ thống: "Hệ thống ca ca, loại hương này thật sự hữu dụng với phụ hoàng sao, bị bệnh không phải cần uống thuốc sao?"
Phải nuốt xuống thuốc đắng, mới có tác dụng.
Nhưng loại thuốc này tại sao không đắng, không cần uống?
Hệ thống lạnh lùng đáp lại, "Hữu dụng, có thể giảm bớt đau đầu."
Nam Chi vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hệ thống nói thêm: "Nhưng nếu phụ thuộc vào nó, lượng hương cần dùng càng lúc càng lớn, thời gian hữu dụng càng ngày càng ít."
"..."
Nam Chi ngốc ngốc hỏi, "Vậy phải làm sao bây giờ nha, thứ này không tốt với phụ hoàng đúng không?"
Vậy không thể để phụ hoàng tiếp tục dùng thứ này, nên làm như thế nào đây?
Nam Chi lại hỏi: "Nó có độc hay không nha?"
Hệ thống: "Có độc dược, nhưng cũng không phải độc dược, nó chữa đúng bệnh."
"Nhưng không thể cho phụ hoàng tiếp tục dùng loại thuốc này." Nam Chi ôm đầu suy nghĩ, ngồi xổm bên cạnh lư hương, đột nhiên nghĩ ra một ý kiến hay, "ai da, ai da" kêu lên, "Đau đầu, đầu đau quá.."
Cái đầu nhỏ ngây thơ chất phác lảo đà lảo đảo, tay nhỏ ôm đầu, nước mắt lưng tròng, "Đầu đau quá, đau đầu quá."
Nam Chi một bên biểu diễn một bên nhìn phụ hoàng, thấy hắn thờ ơ, lập tức thanh đổi âm lượng, gào lên, "Oa oa, đau đầu, phụ hoàng, đầu đau quá."
Huệ Đế:.
Huyệt Thái Dương của hắn cứ nhảy thình thịch, trong đầu như có một cái mũi tên mang đầy gai nhọn, không ngừng đâm, phá vỡ màng nhĩ, làm cả người hắn hốt hoảng lên.
Cho dù đây là con gái của mình cũng muốn dùng một nhát kiếm xuyên qua miệng nàng.
Haizz.. Con gái.. Con gái.
Huệ Đế hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhìn cho nàng xem, sau đó đuổi ra ngoài."
Ngự y nhìn một chút, "Tiểu công chúa còn nhỏ lại hít nhiều hương bình an, nên đầu có chút đau, công chúa, không cần dùng sức ngửi hương, ngủ một giấc thì tốt rồi."
"Phụ hoàng, đau thật sự." Nam Chi dùng hai tay ngắn nhỏ ôm đầu, nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương nhìn Huệ Đế, "Rất đau, phụ hoàng cũng đau đầu có phải không, ngửi thấy cái này nên đau đầu?"
Huệ Đế đột nhiên mở mắt, hai mắt sáng như đuốc, sắc bén như thanh kiếm được bôi độc nhìn về phía ngự y.
"Thình thịch.." Ngự y quỳ xuống, cung kính trên mặt đất, thân thể run nhè nhẹ: "Hoàng Thượng, thần tuyệt đối không có ý gây rối, không có suy nghĩ không hợp quy tắc."
Huệ Đế nhếch miệng không nói chuyện, đầu nghiêng nghiêng, ngân châm cắm trên đầu vì thế mà quơ quơ, phản xạ ra vài tia sáng âm trầm lạnh lùng.
Đế vương trầm mặc, làm thân thể của ngự y quỳ trên mặt đất càng thêm run rẩy, đầu cúi sát mặt đất, từng giọt mồ hôi lạnh đọng xuống nền ngọc màu đen trên sàn nhà.
"Phụ hoàng, con mệt nhọc, muốn ngủ một giấc." Trong không khí khẩn trương lúc này, Nam Chi ngáp dài, xoa mí mắt buồn ngủ đến không thể mở ra, dựa về phía trên người Huệ Đế.
Huệ Đế trực tiếp duỗi tay đẩy ra nàng, làm cái mông nho nhỏ chạm vào mặt đất, Nam Chi vẻ mặt mờ mịt, méo miệng nhìn Huệ Đế, làm trong lòng Huệ Đế xuất hiện vài phần khẩn trương, con bé này lại muốn khóc sao, khóc chỉ khiến đầu hắn càng lúc càng đau.
Nam Chi từ trên mặt đất bò dậy, kiên định dựa vào trên người Huệ Đế, nhắm mắt lại, bắt đầu "hô hô" mà ngủ.
Thân thể của Huệ Đế có phần cứng đờ, một tiểu đoàn tử yếu ớt mềm như bông dựa vào người mình, trên thân còn mang theo một mùi sữa thơm ngọt.
Huệ Đế liếc mắt một cái, hắn chưa từng nghiêm túc xem qua đứa con gái này, hôm nay nhìn nhiều một chút, bỗng cảm thấy có vài phần đáng yêu, mặt tròn trịa nhỏ xinh như cái bánh bao, lông mi dài cong vút, đôi môi phấn đỏ tinh xảo mịn màng.
Dáng vẻ ngủ say trông rất ngon, làm người hắn cũng nảy lên vài phần buồn ngủ.
Huệ Đế phất phất tay, người trong điện lui ra như thủy triều, đặc biệt là ngự y, như hận không thể mọc ra tám cái chân.
Hiền phi vẫn luôn chờ ở ngoài điện, ánh mặt trời cực nóng, trên trán của nàng toát ra đẫm mồ hôi, thấy có người chạy ra, vội vàng đi về phía Lý Trung Toàn hỏi: "Công công, tiểu công chúa.."
Lý công công nói một mạch, "Nương nương, Hoàng Thượng đi ngủ."
Hiền phi trong lòng vừa bực bội vừa sợ hãi, nhưng không có cách nào, chỉ có thể chờ ở bên ngoài, cũng không biết hoàng đế khi nào mới tỉnh dậy.
Huệ Đế tỉnh lại do quá mỏi, hô hấp không thuận, mở to mắt, nhìn thấy một con nhóc đang cuộn tròn trong lồng ngực, đè thật mạnh trên ngực hắn.
Sao con bé này có thể ngủ thoải mái đến vậy trên người hắn chứ.
Huệ Đế thở ra một hơi, trực tiếp duỗi tay kéo đứa nhỏ ra, đợi hông khí trong lành tiến vào trong phổi, hắn mới cảm thấy thoải mái một chút.
"Phụ hoàng, người tỉnh." Nam Chi dụi dụi mắt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, vươn tay ra vỗ vào giữa mày đang nhăn thành chữ ' xuyên ' (川) của hắn, "Phụ hoàng, còn tức giận sao, đừng buồn bực, đừng giận dữ."
"Tức giận là không tốt với thân thể." Phụ hoàng băng hà sớm là do dễ táo bạo, dễ giận dữ, cảm xúc dao động quá lớn tạo ra nhiều tổn thương cho thân thể.
Huệ Đế ngồi dậy, nhìn nàng, "A, con đang dạy trẫm làm việc?"
"Ai, người lớn các người đại luôn không thích nghe lời khuyên như vậy.." Nam Chi vẻ mặt bà cụ non, vỗ vỗ bụng nhỏ, "Phụ hoàng, đói bụng, muốn ăn cơm."
Đói bụng mà không ăn cơm, bụng nhỏ sẽ rơi hai hàng nước mắt.
"Lý Trung Toàn, đem nàng ném văng ra ngoài." Huệ Đế nói thẳng.
Lý Trung Toàn hầu ở ngoài điện, nghe được thanh âm lập tức tiến vào, cong eo hạ lưng nói với Nam Chi: "Công chúa, Hiền phi nương nương tới đón ngài."
"Mẫu phi tới." Nam Chi đầu tiên là ánh mắt sáng lên, nhưng rất nhanh lại chột dạ mà lưu chuyển về phía khác, nàng lén lút tới nơi này, mẫu phi vốn không biết.
Cũng bởi hệ thống ca ca nói vị Trương đại nhân kia là người rất quan trọng, không thể để phụ hoàng giết hắn.
Huệ Đế liếc liếc mắt nhìn cục bột nhỏ này, vẫy vẫy tay, "Để Hiền phi đem người đi."
"Phụ hoàng, con đi rồi." Nàng ngây thơ chất phác mà vẫy tay, lại dừng một chút, dùng lời nói thấm thía mà khuyên giải: "Phụ hoàng, người nhất định phải ít tức giận đi nha, giận dữ không tốt với thân thể đâu."
Một cô nhóc nho nhỏ mà trên mặt toàn là ưu sầu cùng lo lắng, như người lớn già dặn nghiêm túc, trông rất khôi hài.