Màu Xanh Huyền Bí

Màu Xanh Huyền Bí - Chương 62




Tang Đồng đang ngủ mê man vẫn không yên ổn, thỉnh thoảng lộ ra thần sắc khổ sở, vẫn nhíu chặt chân mày, ở giữa còn có một lần ma túy phát tác, ở trong ngực Lạc Hưởng Ngôn không ngừng co quắp.



Tang Đồng vẫn ngủ thẳng đến gần tối mới mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, thần trí còn có chút không tỉnh táo, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Lạc Hưởng Ngôn nằm bên giường, vẻ mặt mệt mỏi, dưới mắt quầng xanh đen nồng đậm, trên cằm lúng phúng râu chưa cạo.



Tang Đồng chưa từng gặp qua hình ảnh anh chán nản như thế, nghĩ muốn gọi anh, nhưng vừa mở miệng mới phát hiện cổ họng bỏng rát, vô cùng đau đớn.



Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên tỉnh lại, thấy cô đã tỉnh, vui vẻ kêu cô một tiếng, vội vàng ngồi dậy sờ sờ mặt của cô hỏi: “Đã tỉnh, giờ em cảm thấy như thế nào?”



Tang Đồng đảo tròn mắt, mới phát hiện ra mình thế nhưng đang ở trong bệnh viện.



Trí nhớ trước khi hôn mê từ từ xuất hiện trong đầu, Tang Đồng không biết bị bị làm sao, bản năng vươn tay sờ sờ bụng của mình.



Lạc Hưởng Ngôn xoay người rót cho cô ly nước, đỡ cô dậy để cô dựa vào trước ngực mình, cẩn thận từng li từng tí uy cô uống một ly nước ấm.



Lạc Hưởng Ngôn giúp cô lau khóe miệng: “Muốn uống nữa không?”



Tang Đồng lắc đầu một cái, nghi ngờ mở miệng hỏi: “Em bị sao vậy?”



Lạc Hưởng Ngôn ánh mắt đau xót, thật chặt ôm cô vào trong ngực: “…… Không có chuyện gì, Lương Tiểu Nghệ cho em



uống chút thuốc gây ảo giác, yên tâm, có, không có việc gì!”



Tang Đồng nhớ tới lúc hôn mê sinh ra các loại ảo giác, những thứ hình ảnh đáng sợ kia, cảm giác lo sợ nghi hoặc thân bất do kỷ.



Tang Đồng ngẩng đầu lên nhìn hắn, run rẩy thanh âm hỏi: “Bảo bảo…… Bảo bảo đâu?”



Lạc Hưởng Ngôn vốn định gạt cô, nhưng không nghĩ Tang Đồng đã biết chuyện cô mang thai.



Tang Đồng nhìn hắn trầm mặc biểu tình vô cùng hối hận, nên cái gì cũng hiểu rồi.



Tay gắt gao nắm chặt y phục trên bụng, Tang Đồng nằm trong ngực Lạc Hưởng Ngôn nhắm mắt lại bi thương tuyệt vọng rơi lệ, một lần lại một lần truy vấn: “Bảo bảo đâu? Bảo bảo của em đâu……”



Lạc Hưởng Ngôn lỗ mũi đau xót rơi lệ, thiên ngôn vạn ngữ thế nhưng cũng không cách nào thốt ra khỏi miệng, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng đều vô dụng, rất muốn an ủi nỗi đau mất đi đứa bé của cô, đều là phí công.



Lạc Hưởng Ngôn chỉ có thể ôm lấy Tang Đồng, hàm hồ mở miệng: “Bảo bảo còn có thể lại có……”



Tang Đồng cái gì cũng nghe không lọt tai, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, sắc mặt tái nhợt khóc đến nổi cả khuôn mặt đều hồng lên.



Tang Đồng cực kỳ đau thương muốn chết, Lạc Hưởng Ngôn đau lòng lại càng sâu, không chỉ có vì đứa con chưa kịp ra đời đã chết non của mình, thấy Tang Đồng khổ sở, lòng của Lạc Hưởng Ngôn giống như bị xoắn thành mảnh vụn.



Tang Đồng khóc đến hô hấp khó khăn, trên gương mặt tiều tụy tràn đầy nước mắt, vẫn như cũ khóc không ngừng, không tiếng động khóc thút thít càng làm cho Lạc Hưởng Ngôn đau lòng khôn tả.



“Tang Tang, ngoan, không khóc không khóc……”



Lạc Hưởng Ngôn giúp cô vỗ lưng nhỏ giọng dụ dỗ: “Đừng khóc, về sau hai chúng ta lại có bảo bảo khác……”



Tang Đồng vẫn rơi lệ không ngừng, đầu kịch liệt đau đớn, huyệt thái dương giật giật dường như muốn nổ tung, cổ họng bị nghẹn đến khó chịu, bỏng rát đau đớn…… Nhưng vết thương trên thân thể, so với nỗi đau trong lòng, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.



Lạc Hưởng Ngôn không biết phải nói gì để an ủi cô, mất đi cốt nhục rất thống khổ, há có thể chỉ bằng vài câu nói mà có thể quên hết mọi chuyện.



Lạc phu nhân cầm hộp giữ nhiệt đi vào, nhìn thấy con trai bà đang ôm Tang Đồng, vừa rơi lệ vừa khuyên bảo dụ dỗ.





“Hưởng Ngôn, đỡ Tiểu Đồng ngồi dậy.”



Lạc Hưởng Ngôn đỡ Tang Đồng, chèn thêm gối đầu sau lưng cô, để cho cô ngồi dựa vào.



Lạc phu nhân ngồi bên giường, vừa mở hộp giữ nhiệt vừa ra lệnh: “Hưởng Ngôn, con hãy ra ngoài trước!”



Lạc Hưởng Ngôn do dự nhìn mẹ mình, Lạc phu nhàn nhạt nói: “Hửm, có cái gì không yên lòng sao!”



Lạc Hưởng Ngôn không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài trước.



Lạc phu nhân múc một chén canh, Tang Đồng đắm chìm trong khổ sở, khóc đến thê thảm vô cùng.



Lạc phu nhân bưng chén, vừa nhẹ nhàng khuấy vừa bình tĩnh nói: “Ta biết hiện tại con rất đau lòng, đại khái cái gì cũng nghe không lọt. Nhưng là, con của mình bị hại không còn, làm mẹ, có khổ sở hơn nữa cũng phải vì đứa con của mình đòi lại công đạo!”



Tiếng khóc của Tang Đồng đột nhiên dừng lại, mở ra đôi mắt tràn đầy nước mắt, trong mắt tất cả đều là hận ý mãnh liệt.




“Lương, Tiểu, Nghệ!”



Quả nhiên, chỉ có thù hận mới càng có thể khiến cho con người ta nhanh chóng tỉnh táo lại.



Lạc phu nhân thổi thổi canh, nhàn nhạt nói: “Lương Tiểu Nghệ trong rượu bỏ ma túy, mượn tay người khác đưa cho con. Thân là nghệ sĩ, một khi dính vào thứ này, tiền đồ phỏng chừng cũng sẽ bị phá hủy…… Người phụ nữ kia đã bị bắt lại, hiện tại phải làm, là thật tốt chăm sóc thân thể, không để cho cô ta được như ý. Muốn vì đứa con của mình báo thù như thế nào, chỉ có thể dựa vào chính bản thân con!”



Tang Đồng căm hận nói: “Con không sao hiểu được cô ta vì cái gì luôn muốn dồn con vào chỗ chết! Con chưa từng làm tổn thương cô ta, những việc cô ta làm, con cũng có thể lần lượt bỏ qua cho cô ta, nhưng lúc này đây, con sẽ không nhịn nữa!”



Lạc phu nhân nâng lên nụ cười trào phúng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Ngu ngốc!”



Tang Đồng chán nản rũ mắt xuống.



Lạc phu nhân không nhanh không chậm nói: “Thiện tâm tha thứ là chuyện tốt, nhưng cũng phải nhìn xem một chút đó là hạng người nào! Không phải tất cả đều đáng giá được tha thứ! Có những người chính là đến chết cũng không hối cải, dễ dàng tha thứ chỉ sẽ làm tăng thêm sự kiêu ngạo của cô ta. Con nhận thức không rõ, bỏ qua cho người không đáng được bỏ qua, cho nên mới có hậu quả như ngày hôm nay.”



Tang Đồng trầm mặc không nói, trong lòng hận ý cùng hối hận lan tràn, khiến cho cô không có chỗ nào phát tiết.



Lạc phu nhân múc một muỗng canh, thổi thổi đưa tới trước mặt Tang Đồng: “Mặc kệ muốn báo thù cũng tốt, hay là muốn làm cái gì, cũng không thể chỉ lo cho bản thân mình! Đứa nhỏ này không chỉ là của con, cũng là của Hưởng Ngôn, của Lạc gia, Hưởng Ngôn trong lòng muôn vàn khổ sở và hối hận không hề thua kém con chút nào! Con đau lòng có thể cái gì cũng không quản thương khóc cả đời, thế nhưng con có từng nghĩ tới Hưởng Ngôn, nó ngoài mặt vất vả chăm sóc con, sợ đau lòng quá độ, sợ sức khỏe mạnh của con bị tổn thương…… Tang Đồng, xem như mẹ thỉnh cầu con, vì đứa nhỏ, hãy chăm sóc cho bản thân thật tốt!”



Tang Đồng nhìn chiếc muỗng trước mặt hơi nóng lượn lờ, nháy mắt một cái rơi lệ.



Tang Đồng cố gắng nuốt xuống canh bổ thơm ngon, mặc dù một chút thèm ăn cũng không có, lại vẫn cưỡng bách bản thân uống hết một chén.



Lạc phu nhân dọn dẹp xong xuôi, đứng lên nói: “Là người của Lạc gia, mặc kệ muốn làm cái gì, cũng phải nhớ luôn có Lạc gia làm chỗ dựa, có Lạc gia, cái gì cũng không cần sợ!”



Tang Đồng lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Mẹ, cám ơn!”



Lạc phu nhân vén vén tóc mai, khẽ mỉm cười rời khỏi phòng bệnh.



Lạc Hưởng Ngôn ngồi chồm hổm trên hành lang chờ, vừa nhìn thấy cửa mở ra lập tức khẩn trương hỏi: “Thế nào, cô ấy có khỏe không?”



“Uống một chén canh……” Lạc phu nhân vừa đi vừa nói, “Đau lòng là khó tránh khỏi, chỉ là không cần quá lo lắng, trước mắt khỏe mạnh mới là quan trọng nhất! Mẹ đã mời chuyên gia tốt nhất, yên tâm, giai đoạn trị liệu sẽ không có quá nhiều khó khăn!”



Lạc Hưởng Ngôn tiễn Lạc phu nhân đến dưới lầu, Lạc phu nhân thở dài vỗ vỗ bờ vai hắn: “Đưa mẹ tới đây thôi, chuyện bên ngoài đã có mẹ lo, con hãy yên tâm chăm sóc con bé đi!”




Lạc Hưởng Ngôn biết mẹ mình mặc dù mạnh mẽ, nhất là luôn bao che khuyết điểm, có bà, tự nhiên tất cả không cần hắn quan tâm nữa.



Lạc Hưởng Ngôn trở lại phòng bệnh, phát hiện Tang Đồng ngơ ngác ngồi nơi đó, nhìn bầu trời hoàng hôn ngoài cửa sổ.



“Ăn cơm chưa?”



Lạc Hưởng Ngôn sửng sốt, gật đầu một cái: “Mới vừa rồi mẹ có mang cơm tối tới, anh đã ăn một chút.”



Tang Đồng vươn tay, sờ sờ mặt của Lạc Hưởng Ngôn, áy náy nói: “Lạc Đà, thật xin lỗi, em không có chăm sóc tốt bảo bảo của chúng ta……”



“Hư ——” Lạc Hưởng Ngôn cắt ngang lời của cô…, ôm cô trước ngực, hôn nhẹ lên trán cô, đau lòng nói, “Đây không phải là lỗi của em, là do anh sơ suất, vậy mà lại không phát hiện…… Tang Tang, về sau hai chúng ta sẽ có rất nhiều đứa nhỏ.”



Tang Đồng không nhịn được lại chảy nước mắt, khụt khịt cái mũi.



Phòng bệnh rất an tĩnh, chạng vạng tối gió lạnh thổi tới, ánh nắng chiều tỏa ra khắp nơi, tuy rằng bi thương, nhưng hình ảnh hai người gắn bó thân thiết, lại phá lệ cực kỳ ấm áp.



Lúc này lại có tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ bầu không khí yên tĩnh bên trong phòng, Lạc Hưởng Ngôn buông Tang Đồng ra nói: “Mời vào!”



Cửa phòng bệnh được đẩy ra, Lương Nguyên đầu đầy mồ hôi, thần sắc vội vàng, thở hổn hển đi tới, vừa nhìn thấy sắc mặt của Tang Đồng không khỏi tràn đầy áy náy dâng lên trong lòng.



“Đồng Đồng, em sao rồi?”



Tang Đồng vừa nhìn thấy hắn ta, sắc mặt bỗng dưng âm trầm xuống: “May mắn không chết được!”



Lương Nguyên không che giấu được gấp gáp, muốn nói lại thôi nhìn về phía cô.



Tang Đồng cười lạnh: “Lương Nguyên, tôi biết anh muốn nói cái gì, tôi khuyên anh không cần nói nữa, vì một chút tôi cũng không muốn nghe!”



Lương Nguyên khổ sở nhắm hai mắt lại, khó khăn nói: “Thật xin lỗi, Đồng Đồng……, anh không biết em ấy sẽ làm ra chuyện như vậy, thế nhưng trong rượu thả ma túy……”



“Không biết?” Tang Đồng cao giọng mắng, “Một câu không biết là có thể bỏ qua sao? Lương Nguyên, anh thật khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm! Từ khi hai chúng ta quen biết tới nay, mỗi lần tôi bị Lương Tiểu Nghệ hãm hại, anh đều là một câu ‘không biết’…… Không biết, không biết, anh thật là không biết, hay là không muốn biết!”




Tang Đồng kịch liệt chất vấn: “Lương Nguyên, không phải nói Lương Tiểu Nghệ chính là trách nhiệm cả đời này của anh sao? Anh nói này là muốn đem trách nhiệm của mình phủi sạch không còn một mống sao!”



Lạc Hưởng Ngôn ngồi bên giường, vỗ vỗ sau lưng của Tang Đồng: “Đừng kích động……”



Lương Nguyên vẻ mặt mệt mỏi: “Anh biết em hận…… Bọn anh thật xin lỗi em! Nhưng là, anh không thể xem như không có gì xảy ra, cầu xin, cầu xin……”



“Câm miệng!” Lạc Hưởng Ngôn lạnh lùng nói, “Cút ——“



Tang Đồng châm chọc cười lên: “Dĩ nhiên tôi hận, nếu không phải tôi đáng thương tự cho là đúng, nếu không phải đối với Lương Tiểu Nghệ tôi vẫn luôn bao dung, cô ta làm sao có thể một lần lại một lần hãm hại tôi! Lương Nguyên, tự anh suy nghĩ thật kỹ, nhiều năm như vậy, có từng có nửa phần thật lòng cảm thấy có lỗi với tôi, lại vẫn tổn thương tôi hết lần này đến lần khác!”



Lương Nguyên nhìn bọn họ một chút, hít sâu một hơi, gương mặt tuyệt vọng cầu khẩn, phịch một tiếng quỳ trước giường bệnh của Tang Đồng: “Đúng vậy là lỗi của anh, là anh không đúng, anh không dám cầu xin em tha thứ…… Chỉ xin em, nếu em muốn trả thù, mặc kệ em muốn làm gì để hả giận anh cũng không có nửa câu oán hận, tất cả trách nhiệm từ đầu đến giờ anh đều gánh chịu! Tiểu Nghệ em ấy, em ấy…… trong lòng có vấn đề, là anh không quan tâm tốt đến em ấy, nên em ấy mới có thể dính vào…… Nhưng là, không thể lấy tội mưu sát khởi tố em ấy được, tội danh này quá nặng……”



“Nặng?” Tang Đồng lạnh lùng nhìn hắn ta, “Cô ta giết chết đứa con còn chưa ra đời của tôi! Lương Nguyên, đứa bé không còn, đây không phải là mưu sát thì là cái gì?”



Tang Đồng càng nói âm thanh càng cao, rốt cuộc không nhịn được đau lòng khóc thành tiếng: “Đó là đứa bé, còn chưa ra đời liền bị cô ta hại chết, tại sao muốn tôi tha thứ cho cô ta…… Lương Nguyên anh nói đi, muốn tôi phải tha thứ như thế nào mới đổi được đứa con của tôi trở về?”



Lạc Hưởng Ngôn đau lòng lau nước mắt cho cô, thanh âm giống như tới từ tầng sâu nhất của địa ngục, mang theo sự khiếp sợ lạnh lẽo: “Tôi nói lại lần nữa, cút!”




Lương Nguyên sững sờ quỳ trên nền gạch cứng rắn, nhất thời không có cách nào phản ứng lại.



Tang Đồng suy yếu dựa vào trước ngực Lạc Hưởng Ngôn, lệ rơi đầy mặt, phẫn hận nói: “Cho dù có thể bỏ qua cho Lương Tiểu Nghệ, tại sao anh cho là Lạc Hưởng Ngôn nguyện ý bỏ qua cho cô ta? Anh muốn bảo hộ thì bảo hộ sao! Cô ta hại chết không chỉ là đứa con của tôi, đó cũng là đứa con của Hưởng Ngôn! Máu mủ thân thiết của mình còn chưa ra đời liền bị hại chết…… Cơn giận này ai có thể nuốt trôi, Hưởng Ngôn cả đời cũng sẽ không vui vẻ, tại sao muốn tôi vì một người đã từng nhiều lần tổn thương mình mà khiến Hưởng Ngôn cả đời không thoải mái?”



Cổ họng Lương Nguyên giống như bị cái gì hung hăng chặn lại, cũng không phát ra được một chút âm thanh nào.



Tang Đồng cười khẩy nói: “Lương Nguyên, anh có biết ai tạo thành tất cả như ngày hôm nay không? Chính là anh! Anh mù quáng đi tin tưởng Lương Tiểu Nghệ, mỗi land cô ta làm chuyện sai trái, anh đều thay cô ta giảng hòa! Bo bo giữ mình, không muốn tin vào sự thật! Lương Tiểu Nghệ yêu anh nhiều năm như vậy, yêu đến tâm lý cũng vặn vẹo, anh lại cố ý làm như không thấy…… Lương Tiểu Nghệ nếu là chủ mưu, Lương Nguyên anh chính là đồng lõa!”



Lương Nguyên giống như không cách nào chịu đựng được, chán nản ngồi bệch trên mặt đất.



Tang Đồng xoa xoa nước mắt, hờ hững nói: “Lương Nguyên, anh không chỉ hại chết đứa bé, hại Hưởng Ngôn, còn hại cả Lương Tiểu Nghệ! Cô ta biến thành bộ dáng như ngày hôm nay, tất cả đều là một tay anh tạo thành! Tôi hận cô ta, tuyệt sẽ không lại lần nữa dung túng cho cô ta! Nhưng là Lương Nguyên, tôi càng hận anh hơn! Oán hận trước nay chưa từng có!”



Tang Đồng quay mặt sang nhìn về phía Lạc Hưởng Ngôn “Em không muốn nhìn thấy người này nữa, anh mau ném anh ta ra ngoài đi!”



Lạc Hưởng Ngôn trầm mặt, trong ánh mắt tràn đầy băng giá, nắm cổ áo của Lương Nguyên, hung hăng một quyền đánh vào met hắn.



Đau đớn truyền đến, khóe miệng rịn ra máu, lỗ tai on gong một trận, Lương Nguyên lại nửa điểm phản kháng cũng không có.



Lạc Hưởng Ngôn cười lạnh kéo hắn ra khỏi phòng bệnh, hung hăng đạp một cước lên người hắn.



“Lương Nguyên, nửa đời sau muốn nhìn thấy em mình, chờ đi thăm tù đi!”



Lạc Hưởng Ngôn móc ra khăn ướt, thong thả ung dung xoa xoa cánh tay vừa đánh hắn, tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay một, sau đó đem khăn giấy ném vào mặt Lương Nguyên.



Lương Nguyên thất hồn lạc phách rời khỏi bệnh viện, thời tiết bên ngoài rất tốt, trong ánh hoàng hôn rất nhiều người đang tản bộ, trên đường có thể ngửi thấy đủ loại mùi thơm của thức ăn.



Hoàng hôn tốt đẹp yên bình như vậy, Lương Nguyên lại một mảnh tuyệt vọng, mờ mịt đứng lại bên đường, nhìn dòng xe chạy qua chạy lại không ngừng.



Chất vấn và chỉ trích của Tang Đồng vẫn còn văng vẳng vang lên trong đầu hắn.



Là hắn, tất cả đều do hắn ích kỷ và mềm yếu tạo thành.



Nếu không phải hắn cố ý xem thường cảm tình Tiểu Nghệ đối với bản thân, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, Đồng Đồng sẽ không bị thương, Tiểu Nghệ cũng sẽ không bị bắt vào tù.



Đây chính là trừng phạt trời cao dành cho hắn sao?



Lương Nguyên nhìn trời sắc dần dần tối đi, ánh đèn sáng chói từ từ sáng lên.



Tại sao bao nhiêu trừng phạt, không trực tiếp ứng đến trên người hắn, lại làm cho hai người hắn yêu thương, bị tổn thương không cách nào bù đắp.



“Mẹ, anh trai kia tại sao lại khóc?”



Thanh âm của bé gái non nớt ngây thơ vang lên, khiến Lương Nguyên trong nháy mắt phục hồi lại tinh thần.



Người mẹ trẻ tuổi áy náy cười cười, vội vàng lôi kéo con gái của mình tránh ra xa.



Xa xa nghe được thanh âm đối thoại của hai mẹ con kia, Lương Nguyên sờ sờ mặt của mình, mới phát hiện không biết từ khi nào nước mắt chảy đầy mặt.