Màu Xanh Huyền Bí

Màu Xanh Huyền Bí - Chương 36




Tang Đồng ép buộc mình bình tĩnh lại, tay cầm điện thoại di động run rẩy không ngừng, giọng nói run rẩy nói vị trí của mình, sau đó lại bắt đầu đau khổ chờ đợi.



Cả người Lạc Hưởng Ngôn đè ở trên người Tang Đồng, đầu mềm oặt rũ xuống trên vai Tang Đồng. Tang Đồng muốn xem thử hắn có bị thương ở những nơi khác hay không, lại cũng không dám đụng hắn, cổ của cô cơ hồ tất cả đều là máu của Lạc Hưởng Ngôn.



Mấy phút đồng hồ này đối với Tang Đồng là khoảng thời gian dài nhất mà cô phải trải qua.



Tuyệt vọng, đau lòng, sợ hãi…… Cùng nhau xông lên đầu.



Tang Đồng muốn hướng lên trời khấn cầu, đang suy nghĩ cũng không biết nên hướng nhóm thần tiên nào van xin.



Có vài nguời qua đường hảo tâm xuống xe, hợp sức cùng cảnh sát gi¬ao thông bên cạnh dùng sức kéo ra cửa xe đã biến dạng.



Chung quanh hò hét ầm ĩ, Tang Đồng chỉ cảm thấy có người ở bên tai hỏi cái gì, trừng lớn mắt ngơ ngác nhìn hắn, lại cái gì cũng nghe không rõ.



Cảnh sát gi¬ao thông muốn mang bọn họ từ trong xe ra ngoài, mới vừa nâng Lạc Hưởng Ngôn lên, Tang Đồng giống như con mèo xù lông, ánh mắt hung ác bén nhọn nhìn.



“Không được chạm vào anh ấy!”



Cảnh sát gi¬ao thông phỏng đoán cô có thể bị dọa sợ, lớn tiếng nói: “Trước tiên đi ra ngoài, nếu không xe có thể bị cháy nổ tung, các người đều không ai sống nổi!”



Tang Đồng sửng sốt, tay ôm Lạc Hưởng Ngôn chợt buông lỏng, sợ hãi nói: “Cầu xin anh, van cầu anh hãy cứu anh ấy……”



Cũng may xe có tính năng tốt vô cùng, đầu xe biến dạng, kính chắn gió cũng bị vỡ nát, nhưng những cái khác cũng không có hư hỏng quá nghiêm trọng, nếu không muốn đem người ở bên trong cứu ra phải tốn sức một phen.



Cảnh sát gi¬ao thông cùng vài người liên hiệp mới đem Lạc Hưởng Ngôn trong lòng Tang Đồng an toàn chuyển ra ngoài, cẩn thận đưa đến ven đường.



Tang Đồng hoàn toàn thanh tỉnh, không có bị thương, cho nên cũng không mất bao nhiêu sức liền nhếch nhác leo ra ngoài xe.



Thanh âm của xe cứu thương từ đằng xa truyền đến, Tang Đồng nắm tay Lạc Hưởng Ngôn, tay kia cho tới bây giờ đều là kiên định ấm áp, mang đến cảm giác vô cùng an toàn, nhưng bây giờ…… Lại yếu ớt một chút hơi sức cũng không có.



Nhân viên cứu hộ mang băng ca xuống, nhanh chóng đem Lạc Hưởng Ngôn đặt lên xe.



Tang Đồng vội vàng theo ở phía sau, mắt cũng không chớp khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào bác sĩ cứu chữa, vừa mơ hồ đáp trả vấn đề của bác sĩ.



Tang Đồng sợ tới cực điểm, nhất là cổ của Lạc Hưởng Ngôn, bị thủy tinh quẹt qua làm bị thương nơi đó đầm đìa máu tươi, từng vết thương một dữ tợn lộ ra ngoài, nhìn thấy mà ghê người.



Ngoại thương rất nhanh được xử lý tốt, Lạc Hưởng Ngôn bị đưa vào phòng cứu cấp tiến hành các loại kiểm tra, Tang Đồng ngồi một mình ở bên ngoài chờ kết quả, ngỡ ngàng mù mịt nhìn người tới lui trên đại sảnh, đột nhiên hoảng lên, mấy năm trước, Lạc Hưởng Ngôn cũng vì cứu cô cũng giống như thế này đưa vào bệnh viện.



Khi đó không có chuyện gì, chỉ là não bị chấn động nhẹ…… Có phải lần này cũng sẽ không có chuyện gì hay không.



Tang Đồng bụm mặt rất muốn khóc, nhưng không có Lạc Hưởng Ngôn ở bên người, cô ngay cả vài giọt lệ cũng không chảy ra được.



Nhiều máu như vậy……



Bất cứ tin tức gì ở làng giải trí đều lan truyền vô cùng nhanh chóng.



Bên này Lạc Hưởng Ngôn kiểm tra còn chưa có làm xong, bên kia thì đã có đài truyền hình đưa tin vợ chồng bọn họ hai người gặp tai nạn xe cộ rồi.



Lạc phu nhân nhìn trên TV đưa tin hiện trường tai nạn, suýt chút nữa ngất đi, quần áo cũng không thèm để ý liền vô cùng lo lắng chạy đến bệnh viện.



Gọi điện thoại cho Tang Đồng hỏi thăm tình huống, trong lòng Lạc phu nhân không khỏi buồn bực, thế nào mà kể từ gặp Tang Đồng, con trai của bà liền dăm ba bữa lại vào bệnh viện!



Lạc phu nhân vừa chạy tới, vừa đúng lúc bác sĩ kiểm tra xong, Lạc Hưởng Ngôn trừ gáy bị thủy tinh quẹt làm bị thương bên ngoài, còn lại không có vấn đề lớn.



May nhờ mùa đông mặc nhiều quần áo, mảnh kiếng vỡ phần lớn bị quần áo che cho rồi, chỉ có phần cổ lộ ra bên ngoài bị chút vết thương không đáng nói.



Chỉ là vẫn hết sức nguy hiểm, có một khối thủy tinh chen vào bên gáy, thiếu chút nữa liền cắt đến động mạch cổ, phải khâu mấy mũi.



Lạc phu nhân thở phào nhẹ nhõm, sau đó chính là lửa giận ngập trời.



“Xảy ra chuyện gì? Làm sao lại đụng vào lan can?”



Sắc mặt Tang Đồng tái nhợt, thanh âm suy yếu trả lời: “Con không biết, vừa đi ra, anh ấy nói thắng xe không ăn, rồi sau đó có xe lao tới……”





Giọng nói của Tang Đồng ngày càng nhỏ, ấn tượng cuối cùng trước khi ngất xỉu là Lạc phu nhân kinh hoảng lo lắng xông về hướng mình.



Lạc phu nhân luống cuống tay chân đỡ, bị Tang Đồng thiếu chút nữa kéo theo ngã xuống đất, bác sĩ bên cạnh cũng vội vàng giúp một tay, đem Tang Đồng đưa vào phòng cứu cấp.



Lạc phu nhân chán nản ngồi ở trên ghế, vỗ trán than thở, từng ngừơi một, thật không để cho bà bớt lo!



Tang Đồng không có vấn đề gì lớn, chỉ là mệt nhọc quá độ, bị cảm lạnh, cộng thêm lo lắng hãi hùng, người phát sốt cũng không biết, thân thể chống đỡ không được, cho nên hôn mê bất tỉnh.



Bác sĩ truyền nước cho cô, cùng Lạc Hưởng Ngôn nằm chung một phòng bệnh.



Sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, Lạc phu nhân vẫn canh giữ ở phòng bệnh, trợ lý đắc lực của bà mua cơm tối đưa tới, nhưng bà chả có nửa điểm muốn ăn.



Trợ lý đưa tới một tập tài liệu, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, đây là báo cáo điều tra của đội cảnh sát gi¬ao thông phụ trách tai nạn.”



Lạc phu nhân khoát tay áo, cũng không nhìn, nhàn nhạt hỏi: “Kết quả như thế nào?”



“Thắng xe bị người ta động tay chân.”



Lạc phu nhân nhìn lên giường con trai cùng con dâu của bà đang ngủ say, lửa giận muốn ép xuống cũng không được.



Lạc phu nhân gõ nhẹ những ngón tay được bảo dưỡng lên tay vịn của ghế, bình tĩnh giao phó nói: “Đi điều tra.”



Trợ lý cung kính gật đầu một cái, rồi rời đi.



Lạc Hưởng Ngôn tỉnh lại trước.



Mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy mẹ mình, từ trước đến giờ luôn chú trọng hình tượng nhất bây giờ trên mặt Lạc phu nhân lại có vẻ mệt mỏi, tóc cũng không còn được chải chuốt cẩn thận tỉ giống như trước mỉ.



Lạc phu nhân thấy hắn tỉnh lại, nhẹ nhõm thở phào một cái, ân cần hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái hay không?”



Lạc Hưởng Ngôn muốn lắc đầu, mới phát hiện ra cổ mình bị cố định cứng lại rồi.



Nhíu nhíu mày, Lạc Hưởng Ngôn mở miệng hỏi: “Tang Đồng đâu?”



Lạc phu nhân vừa nhấn chuông gọi bác sĩ tới kiểm tra, vừa nói: “Con bé không sao, vừa mệt lại sợ, kết quả bị sốt, phải truyền nước hiện tại đang ngủ ở bên cạnh con kìa.”



Lạc Hưởng Ngôn dùng sức liếc mắt, quả nhiên nhìn thấy Tang Đồng bình an không hao tổn gì ngủ ở trên giường.



Bác sĩ đi vào làm kiểm tra cơ bản, lại hỏi thêm vài vấn đề, liền cười nói: “Không sao, nghỉ ngơi mấy ngày, một tuần lễ sau bỏ trục cố định là có thể xuất viện…… Chú ý mấy ngày này, vết thương không được thấm nước, giữ xung quanh vết thương sạch sẽ, có thể lấy nước thuốc cho cậu ấy rửa sạch, sẽ có y tá giúp cậu ấy thay thuốc đúng hạn.”



Lạc phu nhân cám ơn bác sĩ, ngồi cạnh Lạc Hưởng Ngôn hỏi: “Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không?”



Lạc Hưởng Ngôn không có khẩu vị gì, nhưng vì không để cho mẹ lo lắng, miễn cưỡng ăn một chút cháo, lại uống nửa bát canh, thì ăn không vào nữa.



Lạc phu nhân thu dọn bát đũa, nhàn nhạt nói: “Con an tâm dưỡng bệnh, mọi chuyện đã có mẹ, con trai của Tạ Cẩm ta, quyết sẽ không để cho người ta vô duyên vô cớ làm hại!”



Lạc Hưởng Ngôn ngay từ lúc phát hiện thắng xe không ăn thì trong lòng có nghi vấn, vào lúc này lại nghe được Lạc phu nhân nói lời này, càng thêm chứng minh suy đoán của mình.



Có lẽ là trong thuốc có thêm thành phần an thần, Tang Đồng ngủ một giấc thẳng đến hơn chín giờ mới tỉnh, vừa tỉnh lại liền ngồi bật dậy.



Ngủ quá lâu đột nhiên ngồi dậy, Tang Đồng chút nữa lại đảo ngã, cố nén cảm giác choáng váng vén chăn lên xuống giường, liền thấy Lạc Hưởng Ngôn.



Tang Đồng chạy tới bên giường, sờ sờ khuôn mặt Lạc Hưởng Ngôn, vẫn ấm áp thật tốt……



Lạc Hưởng Ngôn liếc mắt, cổ không thể cử động, khó chịu muốn chết.



“Anh còn chưa có chết đâu……”



Tang Đồng vội vàng che cái miệng của hắn, nghiêm túc nói: “Đừng nói mấy lời nói lung tung……”



Trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ, những thứ lo lắng sợ hãi, thấp thỏm lo âu kia rốt cuộc có thể phát tiết ra ngoài.




Tang Đồng cúi đầu, nước mắt liền rơi vào bên môi Lạc Hưởng Ngôn.



“Thật xin lỗi……”



Lạc Hưởng Ngôn đưa đầu lưỡi liếm liếm, nước mắt mằn mặn, cảm giác kia trong nháy mắt truyền đến trong lòng, giây tiếp theo tim cũng buồn buồn chua xót.



“Đứa ngốc, có cái mà phải xin lỗi chứ!”



Tang Đồng nghẹn ngào nói: “Anh nếu không vì cứu em, cũng không bị thương nặng như vậy…… Anh có biết hay không, thiếu chút nữa anh đã không toàn mệnh! Anh mà xảy chuyện gì, anh bảo em làm thế nào đây?”



Lạc Hưởng Ngôn đưa tay lên vuốt ve đầu của cô, dịu dàng lau đi nước mắt của cô, khẽ mỉm cười nói: “Ưmh, là anh có lòng riêng…… Em mà bị thương, anh chỉ biết sẽ càng khó chịu hơn so với bây giờ! Cho nên không bằng anh thay em bị thương, để cho em vì anh lo lắng sợ hãi….. Đừng khóc nữa, em bảo bác sĩ mau đến giúp em đo nhiệt độ, kiểm tra một chút, xem đã hết sốt chưa!”



Tang Đồng không muốn, lau nước mắt trừng hắn: “Về sau không cho anh làm như vậy!”



Lạc Hưởng Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô: “Ngoan, nghe lời anh, nhanh đi gọi bác sĩ, nếu không anh sẽ không yên lòng…… Chẳng lẽ anh đã bị thương thành như vậy, em còn không để cho anh an tâm hay sao?”



Tang Đồng không thể làm gì khác hơn là nhăn nhó ấn chuông, sau đó lập tức ngồi trở lại bên giường, nắm tay Lạc Hưởng Ngôn không buông.



Hiếm khi thấy Tang Đồng tùy hứng lệ thuộc vào mình như vậy, Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên cảm thấy bị thương thế này thật là có chút giá trị!



Kiểm tra qua nhiệt độ đúng thật đã hạ sốt, bác sĩ đề nghị cô nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, Tang Đồng liền hùng hổ gọi điện thoại cho Nghiêm Dực Toàn xin nghỉ.



Nghiêm Dực Toàn rất sảng khoái đồng ý, Lạc phu nhân cũng đã gọi điện thoại tới nói rõ trước với ông, hơn nữa cam kết nếu làm trễ nãi tiến độ quay phim thì tất cả tổn thất, đều do Vinh Hiển trả.



Dù sao cũng còn có thể quay trước những cảnh phía sau, Nghiêm Dực Toàn rất dứt khoát đồng ý cho Tang Đồng nghỉ ngơi nhiều hơn mấy ngày.



Lạc Hưởng Ngôn không động đậy được, Tang Đồng không cần hộ sỹ, tự mình phục vụ hắn.



Vốn là Lạc Hưởng Ngôn rất hưởng thụ cảm giác được cô chăm sóc, nhưng dần dần, Lạc Hưởng Ngôn cảm thấy không có gì thú vị cả.



Nhịn rồi lại nhịn, Lạc Hưởng Ngôn buồn bực nói: “Đỡ anh đi xuống.”



Tang Đồng trừng mắt nhìn hắn hỏi: “Anh muốn cái gì em lấy cho anh, bác sĩ đề nghị anh nằm trên giường tĩnh dưỡng hai ngày, còn nói là không được xuống giường!”



Lạc Hưởng Ngôn cắn răng, thật sự nhịn không được rồi: “Anh không sao, anh chỉ cần chú ý cổ bất động là được, anh bị thương cũng không phải là chân…… Đỡ anh dậy đi!”



Tang Đồng thái độ kiên quyết cự tuyệt: “Không được, anh muốn làm gì em giúp anh!”



Lạc Hưởng Ngôn im lặng cùng cô nhìn nhau một hồi lâu, đầu hàng nhắm mắt lại, xoay xoay vặn vặn nói: “Vậy em tìm cho anh một hộ sỹ……”



Tang Đồng chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống quan sát hắn, đột nhiên ánh mắt sáng lên, vỗ tay một cái nói: “Có phải anh muốn đi toilet hay không?”




Lạc Hưởng Ngôn hừ hừ.



Tang Đồng cười híp mắt từ dưới giường lấy trong tui nylon đỏ thẫm một cái bô, đưa tới trước mắt Lạc Hưởng Ngôn nói: “Nè, đã sớm chuẩn bị cho anh, đây là đặc biệt cho người nằm trên giường dùng, đến nha, em giúp anh……”



Tang Đồng vừa nói, muốn qua vén chăn của hắn lên.



Lạc Hưởng Ngôn giống như con thỏ con bị kinh động, đôi tay gắt gao nắm chăn không thả, mặt kiên định nói: “Không cần…… Em đi tìm hộ sỹ cho anh!”



Tang Đồng trong lòng buồn cười muốn chết, trên mặt lại bày ra một bộ mặt phớt tỉnh nói: “Anh xấu hổ cái gì chứ, trên người của anh có chỗ nào em chưa thấy qua!”



Lạc Hưởng Ngôn nghẹn sắp chết rồi, nhưng thà chết chứ không chịu khuất phục nói: “Nói nhảm ít thôi, nhanh đi gọi hộ sỹ!”



Tang Đồng cười gằn: “Anh có phải hay không muốn mượn cơ hội quyến rũ cô em y tá xinh đẹp hở? Nghĩ khá lắm! Em cho anh biết Lạc Hưởng Ngôn, anh hôm nay hoặc là đái dầm lên chăn, hoặc là để cho em tới giúp anh, bản thân mình tự lựa chọn đi!”



Lạc Hưởng Ngôn bi phẫn nhìn chằm chằm cô, một hồi lâu rốt cuộc bất đắc dĩ buông lỏng chăn ra.



Tang Đồng hắc hắc cười quái dị, tiếng cười bỉ ổi không nói ra được, phóng khoáng vén chăn lên một cái, móng vuốt vươn tới thắt lưng của Lạc Hưởng Ngôn.



Lạc Hưởng Ngôn mặc quần áo bệnh nhân, quần rộng rãi, bị kéo một chút liền rơi xuống.




Tang Đồng cũng không ngờ đến quần hắn tự nhiên dễ cởi như vậy, nhẹ nhàng lôi kéo liền kéo đến bắp đùi, giữa hai chân một đống an tĩnh ngủ say, mềm mại nằm ở phần màu đen bên trong.



Tang Đồng ho khan một tiếng, nhìn về phía Lạc Hưởng Ngôn.



Lạc Hưởng Ngôn gương mặt tuấn tú tái nhợt tự nhiên nổi lên một tầng màu hồng nhàn nhạt, xấu hổ mắng: “Nhìn cái gì vậy, còn không mau một chút! Cẩn thận anh không nhịn nổi liền tiểu lên mặt em!”



Tang Đồng bĩu môi, tay trái xốc lên cái bô, đem miệng bô nhắm ngay chỗ đó so tới so lui.



“Em đang làm gì thế!”



Tang Đồng cười gượng: “Cái gì kia, mau lấy tay đem bảo bối của anh nhét vào trong miệng bô đi……”



Lạc Hưởng Ngôn yên lặng nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười: “A, anh đang bị thương, là em nói muốn tự thân giúp anh……”



Lạc Hưởng Ngôn ra dáng đại gia khoanh tay nằm đó, thúc giục: “Nhanh lên một chút!”



Tang Đồng thật sự không thể xuống tay, suy nghĩ nửa ngày cũng không có biện pháp không đụng vào nơi đó mà có thể đem bảo bối Nhị gia nhét vào miệng bô.



Tang Đồng nhìn hắn mặt đỏ tai đỏ bộ dáng tức giận, hung ác quyết tâm đưa tay phải ra, bắt được cái đó một nhát nhét đi vào.



Lạc Nhị gia thiếu chút bị động tác thô bạo của cô kích thích nhảy dựng lên, cắn răng mắng: “Tổ tong à, em nhẹ một chút, bảo bối nhà anh mềm mại lắm nha!”



Tang Đồng hừ lạnh, đỡ cái bô nói: “Ít nói nhảm, anh mau mở cống xả đi!”



Lạc Hưởng Ngôn kìm nén đến khó chịu, nhưng đối diện với Tang Đồng thì lại không tiểu được.



Tang Đồng chờ cả ngày cũng không nghe được tiếng nước chảy, nhìn Lạc Hưởng Ngôn mặt đỏ rần, tròng mắt xoay động, cong miệng lên huýt gió.



Lạc Hưởng Ngôn vạch đen đầy mặt : “Em làm gì thế?”



Tang Đồng nhún vai một cái: “Xem anh không tiểu được khổ cực như vậy, giúp anh thôi, đứa bé không phải là xuỵt xuỵt như vậy?”



Lạc Hưởng Ngôn khóc không ra nước mắt: “Không được…… Cô nãi nãi anh van em, để cho anh tự làm đi!”



Tang Đồng không nhịn được, đưa tay hướng trên bụng của hắn nặng nề đè một cái, Lạc Hưởng Ngôn kêu lên một tiếng, nước tiểu róc rách rơi vào trong bầu.



Nếu tè ra rồi, Lạc Hưởng Ngôn dứt khoát nhắm mắt lại để mặc cho “tự chảy”, dù sao mặt ngoài mặt trong cũng mất không còn một mống nào cả rồi, cũng không còn muốn để ý tới nữa.



Tang Đồng nho nhỏ nói thầm: “Quả nhiên kìm nén đến quá mức, lượng nước này thật đúng là đầy đủ……”



Tiếng nước chảy dừng lại, Lạc Hưởng Ngôn nhăn nhăn nhó nhó nói: “Tạm thôi……”



Tang Đồng đang muốn dời đi cái bô, suy nghĩ một chút, nắm lên bảo bối gia run lên, hài lòng nghe mấy tiếng nước rơi xuống.



Mặt của Lạc Hưởng Ngôn cũng xanh như tàu lá.



Tang Đồng đem cái bô đi, thần thái tự nhiên đem nó cầm vào phòng vệ sinh, lại rửa sạch tay ra ngoài.



Tang Đồng cố giả bộ bình tĩnh, nội tâm thì giống như có một vạn con ngựa đang gầm thét, thật không biết những hộ sĩ kia sao có thể làm những chuyện này rất tự nhiên a.



Lạc Hưởng Ngôn do dự kêu một tiếng: “Này……”



Tang Đồng ngượng ngùng không nhìn hắn, nhìn chằm chằm vách tường trước mặt, cố ý hung dữ hỏi: “Làm gì?”



Trầm mặc chốc lát, Lạc Hưởng Ngôn thanh âm trầm trầm nói: “Em định để nó như vậy hoài sao?”



Tang Đồng giật mình, phản xạ có điều kiện nhìn về hướng chỗ đó, phát hiện mình vừa rồi quên giúp hắn kéo quần rồi.



Lạc Hưởng Ngôn bi ai phát hiện mình bị lăn qua lăn lại như vậy, nơi đó không khống chế được từ từ ngẩng đầu lên.



Tang Đồng hiển nhiên cũng nhìn thấy rõ ràng biến hóa này, sờ sờ lỗ mũi, đi tới giúp hắn sửa lại quần, sau đó đắp chăn lên.