Màu Xanh Huyền Bí

Màu Xanh Huyền Bí - Chương 30




Lương Nguyên chẳng biết lúc nào đã đi tới, đợi đến khi phụ tá vội mang những thứ khác đi, mới kín đáo đưa cho cô một cái bình giữ ấm, cười nói: “Giữ ấm một lát đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh đó!”



Tang Đồng do dự một chút, lại đem bình giữ ấm ôm vào trong ngực, khách sáo nói: “Cám ơn.”



“Không cần khách sáo……hôm nay em thể hiện so với hôm qua tốt hơn rất nhiều, anh đã nói, em nhất định sẽ càng ngày càng thuần thục hơn mà!”



Tang Đồng chăm chú nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Không có gì, thật ra thì Nghiêm Dực Toàn nói rất nhiều thứ tôi đều không hiểu…… Sỡ dĩ hôm nay biểu hiện không tệ, cũng chỉ là bởi vì trong lúc đang diễn nghĩ đến bình thường cùng Hưởng Ngôn đùa giỡn mà thôi.”



Lương Nguyên biểu tình cứng đờ, miễn cưỡng cười nói: “A, vậy sao? Nghiêm Dực Toàn nói có chỗ nào không hiểu, có lẽ anh có thể giúp em……”



Tang Đồng nhìn Lương Tiểu Nghệ cách đó không xa một chút vẫn nhìn chằm chằm vào cô nói: “Không cần, nếu anh thật có lòng tốt muốn giúp tôi, thì ngay từ lúc tôi lần đầu tiên đóng phim đã qua giúp…… Lương Tiểu Nghệ hình như có chuyện tìm anh, tôi không làm phiền anh nữa!”



Lời này rõ ràng đang đuổi người, Lương Nguyên cười khổ nhìn cô: “Đồng Đồng, em là đang oán trách anh sao…… Khi đó anh ở chỗ chụp ngoại cảnh, căn bản không về kịp, nhưng anh đã bảo Tiểu Nghệ đi giúp em, kĩ thuật diễn của Tiểu Nghệ không hề kém hơn so với anh.”



Tang Đồng cười lạnh, châm chọc nói: “Đúng vậy a, Lương Tiểu Nghệ khả năng diễn không ai bằng…… Anh có thể hỏi em gái tốt của anh, cô ta đã giúp tôi những thứ gì!”



Tang Đồng nhức đầu khoát khoát tay: “Lương Nguyên, vì tốt cho tôi, phiền anh lúc tôi làm việc không nên tới gần tôi!”



Tang Đồng nói xong, dứt khoát đứng lên, cầm kịch bản đi tìm Tô Vĩ luyện tập kịch bản.



Lương Nguyên ngồi một mình ở đó,tay nắm cái ly đã bị bỏng đến đỏ lên, tuy nhiên hắn giống như một chút đau cũng không cảm thấy, ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt đất.



Lương Tiểu Nghệ quỳ một chân trên đất, lo lắng kéo ngón tay của hắn ra : “Ca, anh buông tay…..



Lương Nguyên chợt bừng tỉnh, trên tay buông lỏng, liền bị Lương Tiểu Nghệ đoạt đi cái ly.



Lương Tiểu Nghệ đau lòng đang cầm hai tay của hắn, hướng về phía đỏ bừng trong lòng bàn tay nhẹ nhàng thổi khí : “Đau không?”



Lương Nguyên không đáp hỏi ngược lại, giọng nói mơ hồ mê mang: “Tiểu Nghệ a, em nói xem….. anh cùng Đồng Đồng yêu nhau như vậy, anh lúc đầu là thế nào nhẫn tâm ruồng bỏ cô ấy?”



Lương Tiểu Nghệ cúi thấp đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi vào lòng bàn tay Lương Nguyên, khổ sở muốn nói nhưng không thốt nên lời.



Lương Nguyên nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, hoảng hốt cười: “Em khóc cái gì, hai bàn tay trắng rõ ràng là anh nha..



Lương Tiểu Nghệ cầm lấy tay hắn, vùi mặt vào lòng bàn tay hắn, giống như khi còn bé mỗi lần bị uất ức khó chịu đều như vậy.



“Thật xin lỗi…… Ca, anh không phải là hai bàn tay trắng, anh còn có em….



Lương Nguyên sờ sờ đầu của cô, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, một câu cũng nói không ra nữa.



Mặc dù có lĩnh hội nhiều hơn một chút, nhưng những ngày qua tiến độ quay phim tăng nhanh cùng tình tiết phát triển, Tang Đồng vẫn như cũ có chút không thuận lợi.



Sau những lượt NG, cả người Tang Đồng càng ngày mệt mỏi, vẻ mặt cũng càng ngày càng ngẩn ngơ, chính là phần lớn thời gian đều ngồi đọc kịch bản, mọi thứ chung quanh bị giống như bị cô dùng bức bình phong che lại, mặc kệ xảy ra ra chuyện gì, cũng không nhúc nhích.



Lạc Hưởng Ngôn rất nhanh phát hiện cô có điểm không đúng. lượng cơm Tang đồng ăn bắt đầu giảm đi, càng ngày càng thiếu ngủ.



Lạc Hưởng Ngôn cũng rất lo lắng, biết quay phim mệt đến chết đi, mỗi ngày phí hết tâm tư làm thức ăn dinh dưỡng tốt hơn, cẩn thận để ý chăm sóc cô, không để cho cô chịu quá nhiều áp lực.





Toàn bộ trường quay hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng Nghiêm Dực Toàn rít gào.



“Mẹ nó đây đang là đóng phim, không phải diễn kịch trên sân khấu!” Nghiêm Dực Toàn nóng nảy lớn tiếng mắng to: “Cô đã nói bao nhiêu lần cố gắng cố gắng! Cô nha gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, trong đầu toàn bộ mẹ nó là cám bã! Cô như vậy làm sao nhập vai? Quên những kỹ thuật diễn vô dụng đã học kia đi! Tôi muốn chính là linh hồn xúc cảm của chính bản thân cô, mà không phải những thứ kỹ thuật diễn tinh xảo kia.



Tang Đồng trầm mặc chờ Nghiêm Dực Toàn thoải mái phát tiết, bộ dáng rất biết nghe lời cầu xin: “Làm lại một lần thôi.”



Nghiêm Dực Toàn thực sự nổi trận lôi đình: “Có làm lại một trăm lần cũng không được! Cô nhìn lại bản thân cô đi, tiều tụy ngay cả thợ trang điểm cũng không che giấu được, mà nữ chính có bộ dạng tính tình tinh nghịch, thần thái sáng lạn!” Nghiêm Dực Toàn nhẫn nhịn, thở dài nói, “Tôi trước quay phần của những người khác, vừa đúng có hai ngày nghỉ, cô hãy về nghỉ ngơi mừng năm mới, rồi suy nghĩ thật kỹ lời tôi nói, tôi muốn biểu hiện kia… Sức bật!”



Nghiêm Dực Toàn khi quay phim luôn mang bộ dáng không đùa giỡn, người thân cũng không nhận, thái độ vô cùng nghiêm khắc lại rất chú ý đến hiệu xuất. Xuân năm nay nghỉ lễ chịu ngừng quay vào ba ngày, là vì Lạc phu nhân mãnh liệt yêu cầu.



Ngừng quay rất dễ dàng khiến cho diễn viên đánh mất cảm giác nhập vai vốn đã tìm được, để một lần nữa nắm giữ tiết tấu cùng cảm xúc nhập vào vai diễn cần phải mất thêm thời gi¬an. Có thể nghỉ phép ba ngày, đối với Nghiêm Dực Toàn mà nói đã là cực hạn.



Một ngày trước lúc gi¬ao thừa, T thị khắp nơi cũng đã giăng đèn kết hoa trên các cửa hàng. Trên đường người đi đường đi qua đi lại náo nhiêt, cũng để lộ ra nồng đậm hơi thở ngày lễ.



Tang Đồng đang trên đường về nhà, không khí náo nhiệt của năm mới một chút cô cũng không hề cảm thấy. Thần sắc mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, mí mắt dầy cộm một quầng thâm chứng tỏ cô đã rất lâu rồi không có một giấc ngủ ngon.



Xa xa đã nhìn thấy Lạc Hưởng Ngôn mặc áo khoác ngoài màu đen vải nỉ, đứng dưới ngọn đèn đường mờ vàng, vừa dậm chân vừa chờ cô.



Sau đó cũng rất thô bỉ mà nghĩ đến một câu nói: bỗng nhiên quay đầu, người đó đang ở dưới ngọn đèn tàn.



Trong lòng Tang Đồng bỗng dưng ổn định lại, chạy đến bên người hắn hỏi: “Trời rất lạnh, anh ở đây làm gì?”



Lạc Hưởng Ngôn nắm tay lạnh lẽo của cô cùng bỏ vào trong túi áo măng tô ấm áp,vừa đi về nhà vừa nói: “Chờ em nha, Tiểu Trần nói cô ấy gọi điện thoại cho em không được, lo em tâm trạng không tốt, sợ em ở trên đường gặp chuyện không may….”



“A, điện thoại di động của em hết pin rồi!”



Bên tai nghe Lạc Hưởng Ngôn liên tục cằn nhằn không dứt, Tang Đồng mỉm cười đem bản thân dính vào trên người hắn: “Mấy ngày nay ngủ không ngon, em được cho phép nghỉ ba ngày, nghỉ ngơi thật tốt là bình thường lại thôi!”



Lạc Hưởng Ngôn mở cửa vào nhà. Bên trong nhà mở lò sưởi rất ấm áp, khí ấm xông tới mặt Tang Đồng làm cô không nhịn được than thở ra tiếng.



Ngày thứ hai chính là đêm 30 rồi, là ngày cả nhà đoàn viên.



T thị đã sớm ra lệnh cấm lén đốt pháo hoa, cho nên gi¬an phòng vẫn yên tĩnh như cũ khi Tang Đồng tỉnh lại.



Bật đèn nhìn thời gi¬an, mới phát hiện gần bốn giờ sáng. Chỉ ngủ mấy giờ nhưng Tang Đồng một chút buồn ngủ cũng không còn nữa.



Trợn tròn mắt mãi cho đến khi trời sáng, sau đó nghe được Lạc Hưởng Ngôn, nhẹ nhàng xuống giường.



Tang Đồng quần áo đi ra ngoài, Lạc Hưởng Ngôn kinh ngạc, lo lắng nhìn cô hỏi: “Tối hôm qua lại không ngủ ngon?”



Tang Đồng cười lắc lắc đầu nói: “Em ngủ rất ngon.”



Mắt dày cộm quầng thâm, khuôn mặt tái nhợt, Lạc Hưởng Ngôn tin tưởng lời của cô mới là lạ!



“Anh đi chuẩn bị bữa sáng, ăn một chút gì sau đó trở về Lạc gia tham gia lễ mừng năm mới.”




Thật sự không có khẩu vị, bữa sáng ăn cũng không ăn được nhiều, Tang Đồng không biết có phải bởi vì nghỉ ngơi không tốt hay không mà ngồi ở trong xe cảm thấy vô cùng khó chịu. Đầu óc choáng váng thì không nói, dạ dày cũng sôi lên sùng sục khó chịu.



Lạc Hưởng Ngôn một tay cầm lái một tay sờ sờ trán của cô nói: “Không nóng, sắc mặt em sao lại càng ngày càng kém?”



Tang Đồng buồn bã ỉu xìu tựa lưng vào ghế ngồi: Em không sao, có thể là do say xe, anh đi chậm lại một chút là tốt.”



Lạc Hưởng Ngôn tận lực lái xe ổn định, vừa tới cửa chính Lạc gia, Tang Đồng liền mở cửa xe ra vội vã nhảy xuống, chạy thẳng vào toi¬let ói ra.



Lạc phu nhân bị kinh động, vội vàng sai người rót nước, kéo lấy Lạc Hưởng Ngôn hỏi han tình huống.



Lạc Hưởng Ngôn chỉ đành chau mày buồn khổ nói: “Cô ấy quay phim áp lực quá lớn, mỗi ngày ăn ít như vậy, còn thường xuyên không ngủ được…… Mẹ, mẹ đi nói với Nghiêm Đạo một chút, có thể khắc khe với diễn viên như vậy sao chứ?”



“Vô nghĩa!” Lạc phu nhân nhẹ nhàng khinh bỉ nhìn hắn một cái “Tố chất tâm ký kém như vậy, sao có thể lẫn ở trong vòng lẩn quẩn này nhiều năm như vậy chứ?”



Lạc phu nhân chỉnh lại áo choàng cắt may tinh xảo trên vai, nhàn nhạt nói: “Phản ứng như vậy, mẹ thấy tám phần là mang thai!”



Vừa đúng lúc Tang Đồng đi ra, nghe vậy lập tức cảm thấy dưới chân càng thêm không có sức.



Lạc Hưởng Ngôn lúng túng sờ sờ lỗ mũi: “Mẹ, ngài nói cái gì đó……”



Lạc phu nhân ánh mắt chuyển sang nhìn Tang Đồng một chút rồi lại nhìn Lạc Hưởng Ngôn, bất chợt hiểu ra, lạnh lùng khinh bỉ: “Mẹ đã tạo nghiệt gì mà sinh ra đứa con trai biểu hiện vô dụng như con vậy chứ!”



Lạc Hưởng Ngôn tức giận cực kỳ, lại cứ không có biện pháp phản bác.



Tang Đồng vừa ói xong, ngược lại thư thái một chút. Nhìn Lạc Hưởng Ngôn dáng vẻ quẫn bách, trong lòng không khỏi có chút áy náy, đi lên trước kéo tay Lạc Hưởng Ngôn đưa ra lời thề son sắt đối Lạc phu nhân bảo đảm: “Mẹ ngài yên tâm, qua năm con liền cùng Hưởng Ngôn đi khám bác sĩ, nhất định sẽ đem tật xấu của anh ấy chữa khỏi, sau đó nhanh chóng sinh một đứa bé cho ngài chơ đùai!”



Lạc phu nhân không nhịn được cười ra tiếng, Lạc Hưởng Ngôn giận đến đỏ rần mặt.



Thời gian muộn một chút, rất nhiều người thân bạn bè dần dần xuất hiện ở Lạc gia, cùng nhau ăn cơm tất niên, tốp năm tốp ba tụ lại, nói chuyện phiếm, đánh bài.




Tang Đồng miễn cưỡng ứng phó một lát, lại cảm thấy mệt mỏi, Lạc Hưởng Ngôn săn sóc để cho cô lên lầu nghỉ ngơi.



Tang Đồng nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đột nhiên nghe được thanh âm giật mình tỉnh lại, vừa mở ra mắt liền nhìn thấy trong phòng có bóng đen đang di động.



Tang Đồng xoa mắt mở đèn, liền nghe thấy Lạc Hưởng Ngôn thét lên một tiếng, khom người hai tay che phía dưới tức giận nói: “Em mở đèn làm cái gì?”



Tang Đồng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc nhìn Lạc Nhị gia trên người trống trơn, hướng về phía vóc dáng vô cùng tốt kia huýt sáo.



“Em còn chưa hỏi anh! Anh hơn nửa đêm động kinh hử, anh từ trong nhà tắm chạy ra không nói, lại còn trần truồng chạy ra!”



Không thể phủ nhận Lạc Hưởng Ngôn có dáng người cực tốt, mặc quần áo liền không nhìn ra, chỉ cảm thấy cơ thể cân xứng. Vào lúc này cởi bỏ, cái mông ngạo nghễ ưỡn lên, bắp đùi cường tráng, lại còn có cơ bụng sáu múi.



Tang Đồng nằm lỳ ở trên giường hai tay chống cằm, say sưa ngon lành mà thưởng thức từ trên xuống.



Lạc Hưởng Ngôn bị cô nhìn sợ nổi da gà, tức giận nói: “Nhìn cái gì vậy! Phòng của anh máy nước nóng không biết sao lại hỏng, cho nên mượn phòng tắm của em dùng, tắm xong mới phát hiện quên cầm theo quần áo. Em ngủ giống như heo, anh làm sao biết em đột nhiên tỉnh lại chứ!”




Tang Đồng hừ nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm vào địa phương bị hắn che gắt gao bộ mặt tiếc nuối: “Vậy anh không biết dùng khăn lông che đi một chút à, cứ như vậy đi ra, em còn tưởng rằng anh đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch ấy chứ, cũng không sợ gió lớn vọt đến **!”



“Tang, Đồng!” Lạc Hưởng Ngôn cắn răng nghiến lợi: “Đừng ép anh giở trò lưu manh đó!”



Tang Đồng vén một góc chăn lên, để lại nửa bên giường cho hắn: “Muốn giở trò lưu manh thì cút ngay về phòng mình mà ngủ, đừng trách em không có tình người, căn phòng kia cũng không chỉ có máy nước nóng bị hư, em bảo đảm ngay cả máy sưởi cũng bị hư nốt!”



Lạc Hưởng Ngôn nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”



Tang Đồng vẫy vẫy tay ý bảo hắn lên giường: “Lúc ăn cơm tất niên nghe mẹ lặng lẽ phân phó, để cho anh không thể ngủ yên trong căn phòng kia.”



Lạc Hưởng Ngôn lập tức hiểu ra, điên cuồng nhảy lên giường, ôm Tang Đồng cọ tới cọ lui, cảm khái vô hạn nói: “Mẹ anh thật là thương anh a ——“



Tang Đồng để mặc cho hắn ôm mình thật chặt, trầm mặc một hồi lâu mới buồn buồn mở miệng: “Lạc Đà, thật xin lỗi, nếu như không phải là vì em, con của anh sợ rằng cũng đã biết gọi anh là cha rồi……”



Lạc Hưởng Ngôn cười khẽ: “Nhưng nếu như không có em, có lẽ anh cả đời nay cũng không biết làm sao để thích một người.”



Lạc Hưởng Ngôn bình thường cà phất cá phơ, ngày thường luôn vui vẻ hở chút không là mặn nhạt chê cười đùa giỡn, đây là lần đầu tiên có tiếng cũng có miếng đối Tang Đồng nói thích.



Tang Đồng trong lòng ngọt ngào, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt sáng lên : “Năm đó chúng ta kết hôn ký hợp đồng đó? Anh nói ba năm sau ly hôn, coi như không tính toán gì hết?”



Lạc Hưởng Ngôn một tay ôm cô, cười điên cuồng : “Hợp đồng? Sớm tám trăm năm trước anh đã cho nó vào trong máy hủy giấy rồi! Em gả cho anh, đời này cũng đừng nghĩ ly hôn!”



Năm đó hắn đưa ra hợp đồng như vậy hoàn toàn là để gạt tang Đồng đồng ý gả cho hắn. Lạc Hưởng Ngôn sau khi đạt được ước muốn, tự nhiên ở sau lưng cô lặng lẽ phi tan.



Tang Đồng đâm lồng ngực của hắn cười: “Nhị gia, anh thật là lớn mật rất xấu xa rồi đó!”



Lạc Hưởng Ngôn phối hợp bày ra một bộ mặt lưu manh, cười gi¬an nói: “Nam nhân không hư, nữ nhân không yêu!”



Dừng một chút, Lạc Hưởng Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Em thì sao? Còn muốn cùng anh ly hôn sao? Còn muốn…… Lương Nguyên sao?”



Tang Đồng nằm ở trước ngực hắn, cúi đầu nghiêm túc nhìn hắn nói: “Lạc Đà, em không muốn lừa dối anh, em đã trải qua năm năm tốt đẹp với Lương Nguyên, khi nhớ lại nó vẫn luôn rõ ràng chân thật, không thể nào hoàn toàn quên đi được…… Nhưng là, em bây giờ trong lòng chỉ có một người, người đó không phải Lương nguyên, mà là anh.”



Tiếng chuông năm mới gõ vang, dưới lầu một mảng náo nhiệt ồn ào, ngoài cửa sổ khói lửa đốt sáng rực cả một góc trời đêm.



Ánh mắt của Lạc Hưởng Ngôn rất dịu dàng, những tia sáng chói lọi chiếu vào trong đôi mắt giống như Hắc Diệu Thạch, càng thêm sáng ngời thâm thúy.



Tang Đồng giật mình, không nhịn được nâng mặt của hắn, cúi đầu tỉ mỉ hôn mắt hắn.



Nụ hôn êm ái ấm áp rơi vào trên mí mắt, đáy lòng của Lạc Hưởng Ngôn mềm mại ngẩn ngơ một trận, ngẩng đầu hôn lên môi cô, lưu luyến mút vào.



Nụ hôn này, không mang theo chút hơi thở tình dục nào, chỉ có vô hạn nhu tình, lại chuốc say hai người bọn họ.



“Năm mới vui vẻ!”