Màu Xanh Huyền Bí

Màu Xanh Huyền Bí - Chương 3




Ánh mắt Tang Đồng vừa u buồn vừa kích động chợt cảm thấy tâm tình của mình thật giống như ong mật, ngọt đến ưu thương……



Cô vẫn biết mình hát không tệ lắm nhưng không nghĩ được nhiều người yêu thích như vậy. Thời điểm đứng trên sân khấu được nhều người ủng hộ Tang Đồng cảm thấy có được kết quả như vậy chỉ sợ không lấy một phân tiền cũng đáng giá.



Khi đó, Tang Đồng cùng Hàn Tả Tả còn đắm chìm trong đắc ý bởi khoản tiền nho nhỏ kiếm được mà hoàn toàn không biết buổi biểu diễn xế chiều hôm nay được một người qua đường quay lại post lên mạng. Trong một đêm lượng view tăng nhanh đột biến.



Tang Đồng ở trên quảng trường hát ba ngày, người qua đường dừng lại lắng nghe ngày càng nhiều.



Ngày thứ ba hát xong lúc tẩy trang đã là ban đêm rồi. Tang Đồng cùng với Hàn Tả Tả sung sướng đếm lấy số tiền mấy ngày qua kiếm được đang chuẩn bị đi ăn khao mình thì chợt giữa đường có người cản lại.



Người đàn ông đó chừng ba mươi tuổi, mang một cái kính màu xanh khổng lồ đến khoa trương, ăn mặc hết sức thời thượng.



Tang Đồng nhìn vào cái khăn tam giác hắn quàng ngang cổ trong lòng buồn bực: “Trời nóng như vậy còn quàng khăn không sợ bị rôm sảy sao?”



Hàn Tả Tả hết sức cảnh giác đánh giá đối phương nghĩ thầm: “Người đàn ông này ăn diện so với Tang Đồng lúc nãy còn kinh khủng hơn, quả thật có thể tin vào mắt có thể nhìn người, nói không chừng còn vớ phải tên biến thái.”



Hàn Tả Tả tiến tới một bước che ở trước mặt Tang Đồng ra vẻ lão thành khách khí hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không?”



Người đàn ông kia không thèm để ý đến Hàn Tả Tả, một tay đút vào túi quần, một tay sờ sờ cằm nhìn chằm chằm vào Tang Đồng từ trên xuống dưới giống như là đánh giá một món đồ. Hồi lâu hắn mới gật đầu, sau đó cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh lập tức tiến đến đưa cho cô một danh thiếp.



“Chào các cô, chúng tôi là công ty truyền thông quốc tế Mia, đây là tổng giám đốc âm nhạc Dương Húc Văn. Tang tiểu thư hát vô cùng tốt, hình thức cũng tốt rất phù hợp với yêu cầu của chúng tôi. Không biết các cô có hứng thúc tham gia lớp huấn luyện năm nay của chúng tôi? Nếu như thông qua cuộc thi sẽ có cơ hội ký hợp đồng thành nghệ sỹ chính thức…..



Miếng bánh thật to từ trên trời rơi xuống, nện đến mắt Tang Đồng nổi cả đom đóm vội nhanh chóng đưa mắt sang nhìn Hàn Tả Tả.



Hàn Tả Tả phe phẩy danh thiếp trên tay không nói lời nào chờ Tang Đồng quyết định. Nhìn con người núi Thái Sơn có đổ xuống mặt cũng không đổi sắc kia khiến cho Tang Đồng trong nháy mắt bình tĩnh lại.



Tang Đồng suy tư một phen mới mở miệng: “Tôi muốn thử đến chỗ hai người trước mới suy nghĩ kỹ một chút mới có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn, hai người….”



Vẫn đứng bên cạnh không nói chuyện, đột nhiên Dương Húc Văn lên tiếng: “Có thể, cho cô một tuần để suy nghĩ. Cụ thể thế nào Hannah sẽ nói cho cô biết, có vấn đề gì cứ hỏi Hannah.”



Trên đời này có cô bé nào không có mơ mộng được làm ngôi sao? Đứng trên ánh đèn sân khấu, tùy ý có thể phô ra mị lực của bản thân, được vô số người nâng niu mến mộ tôn sùng, điều đó đối với bất kỳ thiếu nữ nào mà nói là không thể kháng cự nổi hấp dẫn.



Tang Đồng tất nhiên không có cách nào cự tuyệt được cơ hội lớn như vậy. Công ty truyền thông quốc tế Mia là công ty số một trong làng giải trí. Mà Dương Húc Văn được khen là thầy giáo tài năng, nếu như có thể được ký hợp đồng với Mia và được Dương Húc Văn chỉ đạo thì vinh quang sẽ không phải là giấc mộng xa vời.



Một tuần sau, Tang Đồng đứng ở phòng học để huấn luyện, trở thành một trong hai mươi học viên mà Mia chiêu thu…..



Bóng đêm càng sâu, xung quanh im ắng không một âm thanh nào. Tang Đồng đá văng vỏ chai bên cạnh liêu xiêu trở về phòng. Đứng trước tấm gương lớn, trong gương cô bé vẫn trẻ tuổi xinh đẹp, so với năm 17 tuổi càng thêm thành thục. Bởi vì uống rượu khiến cho đôi má càng thêm đỏ bừng nhưng lại càng xinh đẹp.



Tang Đồng nhìn vào gương nhẹ nhàng cười, mũi chân trái khẽ chuyển động, hai cánh tay mềm mại đưa lên theo đúng chuẩn bước khởi đầu.



Động tác này từng luyện qua vô số lần trong bài căn bản, hôm nay tập lại vẫn không thấy có chút nào khó khăn cả.



Huấn luyện là việc vừa gian khổ vừa khô khan, hoàn toàn không thú vị như cô tưởng tượng. Trời thì nóng bức, trên sàn tập trên người ai nấy đều thâm tím mấy mảng nhưng vẫn cố cắn răng luyện tập.



Mười chín người khác thông qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn mà vào, chỉ có Tang Đồng là đích thân Dương Húc Văn chọn trúng mà đưa đến. Cũng chính bởi vì thế mà phải càng thêm cố gắng dùng thực lực để đánh tan những căm mắt khinh thường kia.



Có thể đi vào lớp huấn luyện của Mia thực lực không dám để cho người ta khinh thường, dõi mắt nhìn lại đều là trang phục thời thượng, tuấn nam mỹ nữ gọn gàng mà xinh đẹp.




Tang Đồng lén lút quan sát khắp phòng phát hiện một đôi không giống như tất cả mọi người ở đây.



Sở dĩ cô chú ý đến bọn họ là vì cách ăn mặc, mặc dù rất sạch sẽ nhưng vẫn không thể che giấu đi những vết ố đã được giặt rất nhiều lần.



Hai người bọn họ ở trong góc, tuổi cô gái chắc cũng tầm tuổi Tang Đồng, cô gái đang tập lại động tác vừa học mà làm vẫn chưa được chuẩn, chàng trai đứng bên cạnh giúp cô chỉnh lại đúng tư thế.



Chắc là cảm thấy điều gì đó, chàng trai bỗng ngẩng đầu nhìn lại, Tang Đồng vội vàng không kịp quay đi chợt nhìn thẳng vào đôi mắt đó.



Nên hình dung ánh mắt đó như thế nào nhỉ?



Mang theo chút trong trẻo lạnh lùng, một chút đạm bạc mà ẩn sâu trong đó là dã tâm bừng bừng khiến cho con ngươi đen tỏa sáng.



Gương mặt mới trút đi nét non nớt, nhìn qua đã thấy vô cùng anh tuấn. Bộ quần áo ố vàng không thể che giấu đi dáng người cao lớn vững chãi.



Tang Đồng có chút ngây người, thế nhưng chàng trai chỉ cười nhẹ, nụ cười khiến cho băng tuyết đều tan rã, sau đó vẫn tiếp tục chuyên chú sửa động tác cho cô gái.



Sau nhiều ngày huấn luyện, đây là nụ cười duy nhất mà Tang Đồng thấy nó không mang nghĩa khác ngoài nụ cười.



Và đây cũng là lần đầu tiên Tang Đồng chính thức gặp Lương Nguyên.



Tang Đồng nhẹ nhàng xoay người, cảm thấy đầu muốn mê man, trí nhớ rối rắm tràn vào đầu nhức nhối như muốn nổ tung.



Tang Đồng rên rỉ một tiếng tung chăn nằm trên giường ngủ thật say.




Trong giấc mơ vẫn là sàn tập bằng gỗ trước có một tấm gương lớn, trong phòng tập rộng lớn có một chàng trai với nụ cười như ánh mặt trời đỡ lấy Tang Đồng khi cô đang xoay người sắp ngã.



Ngón tay thon dài mà có lực, nhiệt độ trong lòng bàn tay xuyên thấu qua làn da nóng bỏng vào tận đáy lòng. Chóp mũi ngửi thấy hơi thở sạch sẽ, có thể thấy được mùi thơm ngát nhẹ nhàng của bột giặt, hoàn toàn không có mùi chua bẩn của đàn ông sau khi vận động kịch liệt..



Tang Đồng nhẹ giọng cảm ơn: “Cám ơn, tôi tên là Tang Đồng, tôi tên là Tang Đồng, mộc để tang, đan sam đồng.”



“Lương Nguyên, nguyên viễn lưu trường đích nguyên.” (có nghĩa là bắt nguồn từ nơi xa mà chảy mãi). Lương Nguyên mỉm cười: “Bên kia là em gái tôi, Lương Tiểu Nghệ.”



Cũng là thiếu nữ trẻ tuổi, Tang Đồng rất nhanh chóng quen thuộc với Lương Tiểu Nghệ. Lương Tiểu Nghệ là cô gái dễ xấu hổ, khuôn mặt hết sức thanh tú, vóc người tin tế mang theo cảm giác yếu đuối tựa như đóa hoa sen trắng khiến cho người ta yêu mến mà thương cảm.



Mùa hạ năm đó ba người cùng nhau cố gắng, sau mỗi ngày huấn luyện sẽ cùng nhau đến một chỗ để tiếp tục luyện tập.



Mùa thu đã đến, chương trình học lớp huấn luyện đã tiến hành được một nửa. Kỹ thuật biễu diễn cũng như diễn xuất đã học xong, Tang Đồng phải làm đơn học đại học.



Công ty lo lắng cô bị rám đen liền không cho cô tham gia huấn luyện nữa, Tang Đồng lợi dụng tất cả không gian để học thanh nhạc không như các học viên khác đi học huấn luyện nữa mà sẽ do chính Dương Húc Văn đích thân giảng dạy.



Khi còn bé Tang Đồng có học qua đàn cổ nên về phần nhạc lý không thành vấn đề, hơn nữa Dương Húc Văn giảng bài sinh động đơn giản nên rất dễ dàng để nắm giữ.



Sau hơn hai tháng luyện thanh xong, Dương Húc Văn trực tiếp đưa cho cô một ca khúc mới viết.



Tang Đồng ngâm nga một lần liền thích, thật vui vẻ hỏi: “Cổ Phong…… Anh Văn, đây là album mới của anh?”




Lúc mới bắt đầu, Tang Đồng vô cùng kính trọng địa vị tiền bối cũng như phẩm chất đạo đức của Dương Húc Văn nên gọi là “Chú Văn”.



Dương Húc Văn giận tới 1 tuần liền, kéo tai Tang Đồng bằng giọng lào khào thét lên: “Chú? Chú? Cô thiếu tình thân đến như vậy sao? Không có trưởng bối thương cô à? Tôi có chút nào già cả hả?”



Tang Đồng xoa lỗ tai rất ủy khuất: “Xin lỗi…… Ngài trong có vẻ giống trưởng bối nên tôi mới gọi vậy, tôi không biết ngài còn trẻ như thế…..”



Một ngụm máu nảy lên cổ họng Dương Húc Văn.



Hannah mắt thấy tình huống không đúng, vội vàng nghẹn cười nhắc nhở: “Trẻ con không hiểu chuyện, anh Văn, thầy phải nhân từ, chú ý hình tượng khí chất nha…..”



Dương Húc Văn hừ hừ, rất kiêu ngạo liếc xéo Tang Đồng cao quý bố thí: “Thôi được, cô cứ như những người khác gọi tôi là Anh Văn là được rồi…..”



Tang Đồng lần đầu tiên hiểu, thì ra số tuổi không riêng phụ nữ kiêng kỵ mà nam nghệ sỹ trung niên thì nó vẫn là nỗi đau không thể xóa nhòa.



“Anh Văn, nói từ từ thôi……”



Tang Đồng lặp lại hai chữ này, ánh mắt phiền muộn lại thâm sâu xa, cố gắng đem khăn quàng cổ thời thượng của Dương Húc Văn mở ra một chút.



Dương Húc Văn bí hiểm đưa tay chỉ: “Đây là ca khúc chủ đề của Mia trong buổi biểu diễn tới.”



Mia tỉ mỉ xây dựng buổi biểu diễn, bất luận là diễn viên hay đồng phục đều lưu ý, thậm chí còn mời cả thầy giáo âm nhạc tự mình soạn ca khúc chủ đề.



“Bài hát này cho ai hát vậy? Chị Tân sao?”



Tân Đình chính là hoa đán của Mia, giới ca sỹ xem cô là super star. Nhìn buổi biểu diễn hoành tráng thế này thì ca khúc chủ đề có khả năng hát nhất chính là cô ấy rồi.



Dương Húc Văn bĩu môi nói: “Cô ta không được, giọng không hợp, hát những ca khúc thịnh hành thì hợp còn Cổ Phong thì không thể khống chế được….Bài hát này cô hát đi!”



Tang Đồng trợn to hai mắt, lắp bắp nói: “Cái gì, tôi? Tôi…… Không được……”



Dương Húc Văn mất hứng: “Sao cô lại không được? Tôi tự mình dạy cô lâu như vậy, dù có là heo mẹ cũng có thể thở ta được 18 bài rồi! Yên tâm đi, trừ phương diện kỹ thuật so với Tân Đình không bằng còn chỗ khác sao không bằng cô ta?”



Tang Đồng vẫn cảm thấy không có hy vọng: “Nhưng mà tôi một chút danh tiếng cũng không có, có phải sẽ làm hư hết không?”



Dương Húc Văn trợn mắt nhìn cô: “Cô vô danh? Bà cô trẻ của tôi ơi, cô lên mạng mà xem đi, danh tiếng cô nổi như cồn trên mạng đó! Nếu không cô nghĩ tại sao Mia lại đem cô vào đây?”



Không thể trách Tang Đồng hoàn toàn không biết, trong khoản thời gian này cô đang loay hoay luyện tập hoàn tòa không biết khi vieo của cô được tung lên mạng có bao nhiêu ảnh hưởng.



Dương Húc Văn vung tay lên, quyết định thật nhanh: “Cho cô hai ngày để tìm cảm giác…Hai ngày sau đến phòng thu âm tầng 10 tìm tôi!”



Tang Đồng không thể ngờ là người vô cùng may mắn, chương trình học lớp huấn luyện còn chưa kết thúc đã bị Mia đưa đi biểu diễn rồi, vừa mới kỹ hợp đồng xong đã đảm nhiệm ca khúc chủ đề trong buổi biểu diễn.



Hai ngày thoáng qua mau, Tang Đồng đứng trong phòng thu, đứng ngoài phòng thu cách lớp cửa kính là Dương Húc Văn đang khẩn trương bắt tay chỉ đạo.



Dương Húc Văn nhìn cô cười khích lệ, chỉ đạo cô qua khẩu hình.