Màu Xanh Huyền Bí

Màu Xanh Huyền Bí - Chương 12




Lạc Hưởng Ngôn ôm Tang Đồng trực tiếp đi xuống lầu dưới vào phòng dành riêng cho mình.



Đá lên cửa, Lạc Hưởng Ngôn đem Tang Đồng nhẹ nhàng đặt trên giường, muốn đứng dậy đi lấy cho cô một cái khăn nóng lau mặt, quần áo trước ngực vẫn bị nắm chặt không thả.



Lạc Hưởng Ngôn khom người, một chân quỳ gối bên giường, một chân đỡ trên mặt đất, hai tay chống hai bên người Tang Đồng. Loại tư thế này vô cùng mập mờ, Lạc Hưởng Ngôn nhưng một chút lòng riêng hưởng thụ cũng không có. Cho dù ai ngồi trong tư thế này thật lâu thì xương sống thắt lưng và cả cánh tay cũng đều nhức mỏi cả.



Lạc Hưởng Ngôn bất đắc dĩ than thở: “Cô nắm như vậy chặt, là muốn tôi đối với cô làm ra chuyện gì sao?”



Tang Đồng giọng nói nồng đậm âm mũi từ trước ngực hắn truyền đến: “Nơi này hiệu quả cách âm như thế nào?”



Lạc Hưởng Ngôn không rõ chân tướng, nhưng đối với hội quán của mình vẫn rất có lòng tin, gian phòng hiệu quả cách âm nếu là không tốt, đây chẳng phải là làm cái gì cũng có thể bị nghe được ư.



“Dĩ nhiên rất tốt, đây chính là hội quán số một ở T thị!”



Tang Đồng nghe vậy, lúc này mới yên lòng khóc thành tiếng, sau đó thanh âm càng lúc càng lớn, khóc đến hết sức thương tâm.



Lạc Hưởng Ngôn giờ mới hiểu được cô là sợ bị người có lòng nghe thấy, rước lấy phiền toái không cần thiết.



Lạc Hưởng Ngôn vừa cam chịu vừa đau lòng vỗ lưng của cô, lo lắng cô khóc đến



nhiều như vậy sẽ bị tắt tiếng.



Tang Đồng chính là một người như vậy, ở trong phạm vi cho phép thì sẽ sống tự nhiên tùy hứng, tuân theo tâm ý, thậm chí ở làng giải trí trói buộc nặng nề cũng có thể sống được chân thật như vậy. Cười chính là chân thành, phát ra từ nội tâm cười to, khóc cũng là như vậy mặc sức phát tiết, kinh thiên động địa.



Lạc Hưởng Ngôn mới vừa đặt hàng chiếc cravat kiểu mới, lại vừa đúng thuận tiện cho Tang Đồng.



Tang Đồng khóc đến nước mũi giàn giụa, ngón tay kéo a kéo, đem cravat Lạc Hưởng Ngôn đeo trên cổ nới lỏng kéo xuống, bao lấy ngón cái và ngón trỏ, để trên lỗ mũi dùng sức.



Lạc Hưởng Ngôn cả khuôn mặt liền tái xanh.



Tang Đồng xoa xoa nước mũi, vừa khóc lớn vừa đứt quãng mắng: “Hắn tại sao có thể…… Tại sao có thể thoải mái tự nhiên mà hát bài hát đó……”



Lạc Hưởng Ngôn không hiểu, dụ dỗ cô hỏi: “Bài hát đó thế nào?”





Tang Đồng khóc đến nấc lên nói từng chữ: “Do tôi viết…… Tín vật đính ước……”



Lạc Hưởng Ngôn trước sau suy nghĩ liền hiểu, trong lòng thêm hận Lương Nguyên, hận không thể đem hắn băm thây vạn dặm, ôm Tang Đồng suy nghĩ thế nào đáp trả Lương Nguyên phần ‘hậu lễ’ này.



Khóc cũng là một công việc dùng thể lực, đặc biệt là dốc cạn sức gào khóc như vậy.



Tang Đồng vừa phát tiết xong, tiếng khóc dần dần nhỏ xuống, sau đó từ từ ngủ thiếp đi.



Lạc Hưởng Ngôn im lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, ngực ướt nhẹp cực kỳ khó chịu, nhưng quần áo trước ngực vẫn bị Tang Đồng níu lấy, hơi vừa cử động, liền cực kỳ lo lắng nắm chặt hơn. Lạc Hưởng Ngôn trong lòng mềm nhũn, hôn mi tâm đang nhíu chặt của cô, ôm cô cùng nhau ngủ.



Ngày thứ hai tỉnh lại, Tang Đồng mắt sưng lên giống như hột đào, buồn bã mà nhìn gương than thở: “Tao không có cách nào gặp người rồi……”



Lạc Hưởng Ngôn tựa vào cửa phòng tắm cười đến run rẩy hết cả người, gặp Tang Đồng phóng ánh mắt phun hỏa về phía mình liền giơ tay đầu hàng, tự giác gọi điện thoại kêu người mang lên chút đá chườm.



Tang Đồng tựa như đại gia ngồi vắt ngang trên ghế sa lon, Lạc Hưởng Ngôn cầm khăn lông gói kỹ mấy viên đá, cẩn thận từng li từng tí giúp cô thoa thoa tròng mắt.



Tang Đồng tỉnh lại liền trở mặt, lúc này ý thức trở lại, bắt đầu tính toán sổ sách, nhéo Lạc Hưởng Ngôn diện mạo dữ tợn ép hỏi: “Nói! Tối hôm qua tại sao lại nói tôi mang thai? Anh đây là không phải hủy đi hình tượng băng thanh ngọc khiết của tôi rồi sao!”



Lạc Hưởng Ngôn tỉnh bơ như không khinh thường cô: “Cô cũng đã làm vợ người ta hơn hai năm rồi còn đòi băng thanh ngọc khiết? Hứ —— không nói cô mang thai vậy muốn nói thế nào? Nói ngươi thân hư thể nhược, cảm mạo phát sốt? Lúc bắt đầu là ai lôi kéo tôi khiêu vũ lướt qua lướt lại? Sức khỏe như trâu, nếu như có người tin tưởng mới là lạ!”



Tang Đồng tự động bỏ qua những lời không dễ nghe, cẩn thận ngẫm lại thấy cũng đúng, không khỏi cả giận nói: “Đều tại anh! Chờ đến ngày ước định cùng anh ly hôn, về sau không chừng thật sẽ không ai thèm lấy rồi!”



Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt lập tức cứng đờ, giống như lơ đãng nói: “Nhị gia tôi tâm tính thiện lương, tội nghiệp cô phụ nữ tái giá không nơi nương tựa, thu nhận cô như thế nào?”



Tang Đồng khinh thường nhìn hắn một cái: “Anh khi nào đem oanh oanh yến yến bên cạnh dọn dẹp sạch sẽ, mới nói đến chuyện này!”



Lạc Hưởng Ngôn ánh mắt ngẩn ra, nhìn chằm chằm sắc mặt của cô nghiêm túc hỏi: “Thật?”



Tang Đồng bị ánh mắt của hắn nhìn như vậy, trong lòng không tránh khỏi một trận rung động khó hiểu, không được tự nhiên phất phất tay, làm bộ không nhịn được nói: “Nói sau nói sau, tôi đói bụng rồi, anh mau đi gọi điểm tâm!”



Lạc Hưởng Ngôn Tâm trong lòng vui mừng, ít nhất Tang Đồng không có dứt khoát nói không. Vui vẻ đi gọi điểm tâm mang lên, cùng Tang Đồng cùng nhau vừa ăn vừa nói chuyện.




“Cô hiện tại tính toán như thế nào? Cô còn muốn…… Còn muốn cùng tên Lương Nguyên kia ở chung một chỗ sao?”



Tang Đồng để muỗng xuống, tư thế ưu nhã cầm lên khăn ăn lau lau khóe miệng, cố ra vẻ cao ngạo, lãnh diễm chê cười: “Làm sao có thể! Ngựa tốt không ăn lại đồ cũ, hơn nữa…… Đàn ông ba chân khó tìm, đàn ông hai chân đều thấy đầy đường kia kìa!”



Lạc Hưởng Ngôn hơi yên tâm, cố tỏ ý nghi hoặc nhạo báng: “Đàn ông không phải có ba cái chân sao? Hai cái đi bộ, một cái tạo người……”



Tang Đồng đang cầm cái ly ừng ực ừng ực uống sữa tươi, nghe vậy nhịn không được phun ra ngoài.



Lạc Hưởng Ngôn trên khuôn mặt anh tuấn phủ một lớp sữa màu trắng âm ấm, hết sức kiềm chế không nhảy dựng lên, cặp mắt phóng hỏa nhìn chằm chằm cô.



Tang Đồng luống cuống tay chân rút mấy tờ khăn giấy đưa cho hắn, cố nén cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, đến đây, tôi giúp anh lau sạch, sữa tươi rất tốt cho da nha!”



Lạc Hưởng Ngôn gân xanh trên trán giựt giựt, cắn răng nghiến lợi nói: “Nhị gia tôi là tinh anh. Một giọt tinh dịch thơm ngào ngạt cũng rất đẹp da, không bằng cô để tôi giúp cô dưỡng. Bắn? Bảo đảm không cần cô bôi cũng rất đều rất đều!”



Tang Đồng giận dữ: “Cút đi mau cút đi!”



Lạc Hưởng Ngôn buồn cười, tự mình sửa sang lại sạch sẽ, tiếp theo thở dài: “Lời cô vừa mới nói là nhất thời giận dỗi, hay là nói thật? Tên Lương Nguyên kia…… Aiz, tôi muốn nghe cô nói lời thật lòng.”



Tang Đồng ánh mắt tối sầm lại: “Tôi không biết, tôi vẫn không muốn…… Không muốn nghĩ tới việc còn có thể cùng anh ta ở chung một chỗ, cũng không muốn nghĩ tới về sau nên làm như thế nào. Lạc Đà, anh có từng thật lòng thích qua một người hay chưa, mặc kệ anh ta như thế nào đều thích? Trước kia tôi chính là yêu thích Lương Nguyên như vậy, anh ta là cô nhi, tôi đặc biệt đau lòng anh ta, liền muốn đối xử với anh ta thật tốt, anh ta ca hát không được, tôi liền dạy anh ta, anh ta danh tiếng không đủ, tôi liền giúp anh ta…… Tôi thích anh ta như vậy, thế nhưng anh ta vẫn không thể hài lòng. Lương Tiểu Nghệ nói rất đúng, anh ta có thể buông xuống tôi một lần hai lần, tương lai cũng sẽ vì đủ loại lý do mà lần nữa rời bỏ tôi…… Dã tâm của Lương nguyên quá lớn, giả trang quá nhiều, ngay cả khi tôi và anh ta ở cùng một chỗ, không biết bị anh ta đặt ở cái góc nào đây?”



Lạc Hưởng Ngôn cười chua xót: “Cô chính là như vậy thích hắn……”




Tang Đồng suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái nói: “Làm sao có thể sẽ yêu thích trước sau như một, tôi cũng không phải là thánh nhân, sẽ không tức giận, sẽ không oán hận! Xảy ra nhiều chuyện như vậy, qua lâu như vậy, đều sẽ thay đổi rất nhiều…… Tôi nghĩ, tình cảm tôi đối với Lương Nguyên, qua hai năm thời gian, đã bị tôi giống như khi còn bé yêu thích một món đồ chơi liền đem giấu đi, cuối cùng có một ngày tôi cũng không còn nhớ đã để ở đâu…… Nhưng là, tôi lại biết, nó vẫn luôn ở một nơi hẻo lánh, vẫn luôn…… Dù sao, khoảng thời gian tốt đẹp nhất tôi gặp chính là anh ta, thích cũng là anh ta.”



Lạc Hưởng Ngôn chưa từng ảo não như thế, oán hận trời cao cho hắn cơ hội gặp Tang Đồng, lại cứ như vậy đến muộn, cho tới thời điểm gặp nhau, trong lòng của cô sớm đã bị người khác chiếm mất một góc…… Nhưng có biện pháp gì đây? Dù là đố kị muốn phát điên, Lạc Hưởng Ngôn cũng chỉ có không thể ra sức chờ đợi, chờ có một ngày, trong lòng của cô trừ hắn ra, cũng không còn chứa đựng người khác.



Tang Đồng sửa sang lại bản thân miễn cưỡng cũng có thể gặp người, đeo lên mắt kính thật to che giấu hai mắt sưng đỏ, cùng Lạc Hưởng Ngôn từ cửa sau hội quán lặng lẽ rời đi, một đường lái xe tiến về phía Lạc gia.



Tang Đồng ngồi trên xe, yên lặng oán thầm Lạc phu nhân thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, chào cũng không chào đã đem cô đi bán.



Thời tiết tốt, Lạc phu nhân rất có tinh thần ngồi trong vườn hoa, nhìn Vương Gia vui vẻ chạy loạn quanh sân.




Tang Đồng đi tới ngồi ở bên người bà, cung kính gọi một tiếng: “Mẹ.”



Lạc phu nhân bưng ly cà phê trên bàn, móng tay sơn đỏ tươi dưới ánh nắng làm nổi bật lên thân ly sứ trắng sữa, không chút nào lộ vẻ tươi đẹp tục tằng, ngược lại càng lộ vẻ quý khí bức người.



Lạc phu nhân miệng nhấp cà phê, không chút để ý liếc cô một cái, gặp đôi mắt sưng đỏ của cô ánh mắt hơi dừng lại, hừ nhẹ một tiếng: “Thật có tiền đồ!”



Tang Đồng xấu hổ cười cười, mang theo chút uất ức, oán giận nói: “Mẹ, ngài thế nào cũng không cùng con nói một tiếng, cứ như vậy đẩy con đi ra ngoài, làm con giật cả mình!”



Lạc phu nhân để chén cà phê xuống, phong thái yểu điệu nâng lên một chòm tóc bị gió thổi rớt xuống, ưu nhã kéo lê một đường cong, dừng lại sau tai, nhàn nhạt mở miệng: “Mẹ dùng cách đó cảm tạ sẽ làm thua thiệt người nhà mình sao?”



Tang Đồng vừa nghĩ, thật đúng là không phải!



Lạc phu nhân thao túng làng giải trí, thời điểm một tay che trời, Tang Đồng cô không biết ngồi chồm hổm ở chỗ nào chơi bùn đâu! Bà không để cho người khác thua thiệt cũng không tệ rồi, còn ai dám chiếm tiện nghi của bà?



Lạc phu nhân nhấc lên áo choàng, nói tiếp: “Yên tâm, tối hôm qua có được bài hát là…… công ty VK – người quyên tiền nhiều nhất.”



Chỉ cần không phải Lương Nguyên là tốt rồi, Tang Đồng yên tâm, suy nghĩ một chút lại kỳ quái nói: “Nhưng bọn họ cũng không phải là công ty giải trí, sao lại bỏ ra một số tiền lớn như vậy mua bài hát này?”



Lạc phu nhân vô cùng bình thản mở miệng: “A, bọn họ là không cần, nhưng ta cũng cần a.”



Tang Đồng càng hồ đồ, lúc nào thì Lạc phu nhân lại lôi kéo VK?



“Nghiêm Dực Toàn là bạn tốt của mẹ, thời điểm mẹ còn chưa rút khỏi làng giải trí đã từng chịu ân huệ của ông ấy…… Ông ấy chuẩn bị nhiều năm như vậy rồi, kìm nén để lấy sức muốn quăng ra một tảng đá lớn mà thôi, lần này tài trợ nhiều tiền nhất là VK công ty…… Bọn họ quyên tiền, mua được bài hát này dĩ nhiên là cho Nghiêm Dực Toàn sử dụng. Cứ như vậy đi, sẽ không ăn thua thiệt đâu!”



Đâu chỉ không thiệt thòi, quả thực là chiếm thiên đại tiện nghi!



Tang Đồng thật sâu cảm thấy mánh khoé của Lạc phu nhân vô địch thiên hạ rồi, một ca khúc miễn phí, đổi lấy một số tiền quyên góp lớn, tiết kiệm được cho công ty giải của mình bao nhiêu là kinh phí của ca khúc chủ đề, thậm chí ngay cả tiền tuyên truyền đều không cần lo lắng, một mũi tên trúng bao nhiêu con chim, không thể không gọi là cao minh!



Đối mặt với Tang Đồng ánh mắt kính sợ, Lạc phu nhân thần sắc không thay đổi: “Tốt lắm, lần này con yên tâm đi! Nghiêm Dực Toàn đang Royal, con tùy thời có thể cùng ông ấy bàn chuyện ca khúc.”



Tang Đồng muốn tốc chiến tốc thắng, lúc này theo Lạc Hưởng Ngôn đi tới Royal.