Mau Nhường Đường! Bổn Vương Phi Đến Diệt Yêu

Chương 33: Vương phi lại gặp biến




Ả ta tuy múa nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo Triệu Tư Thành. Trái ngược với suy nghĩ của ả, vương gia không thèm nhìn tới ả dù chỉ một chút, hắn chỉ đang quan tâm nhìn về Diệp Trường Ca mà thôi.

"- Hừm! Ngươi cứ đợi ở đấy đi Diệp Trường Ca, ta sẽ hủy hoại tất cả của ngươi.!! " Ả ta thầm rủa trong lòng.

Hứa Tâm Ninh kết thúc bài múa trong tiếng reo hò, vỗ tay của mọi người. Sự ngưỡng mộ của các nữ nhi khuê các kia làm cho ả ta tự đắc, cho rằng bản thân đã là xuất sắc nhất.

"- Hứa Tâm Ninh quả thật đệ nhất khuynh thành, múa rất hay, rất đẹp!! ".

Hoàng thượng khen ngợi ả ta.

“- Bẩm bệ hạ… nữ nhi chỉ có một chút tài mọn không dám xưng khuynh thành, tạ ơn bệ hạ khen ngợi nữ nhi. Nhưng tài năng của ta vẫn còn kém xa Triệu vương phi rất nhiều, tỷ ấy mới thực sự là đệ nhất khuynh thành.”

Ả ta nói xong liền liếc sang Diệp Trường Ca đầy thách thức, trên môi nở một nụ cười nham hiểm.

"- Diệp Trường Ca cũng múa được sao? Điệu múa này thực sự rất khó, chỉ những người có kiến thức chuyên sâu mới có thể thực hiện được. Vương phi xuất thân là thôn nữ liệu đã từng học qua chưa?

Nhàn Phi liền lên tiếng, bà ta cố ý mỉa mai nàng thấp kém, muốn khích bác làm cho nàng phải ra mặt, rồi lại phải nhục nhã vì không làm được.

" - Nếu như nàng ấy có thể múa được vậy hãy cứ để vương phi ra thể hiện! "

Hoàng hậu cảm thấy tò mò cũng muốn xem thử vị vương phi này có thể làm gì.

Triệu Tư Thành định đứng lên để giãy bày thì nàng nắm lấy tay của hắn.

"- Vương gia, cái này cứ để ta!! ". Nàng lộ ra vẻ mặt tự tin.

"- Nàng chỉ biết bắt ma bắt quỷ, mấy thứ như này nàng sao có thể làm?? ".

Hắn ta cảm thấy thật kì lạ.

"- Ai nói với vương gia là ta không biết múa?? Người cứ ở đây mà xem đi.!! ".

Nàng nói xong liền đi về phía trước.

“- Hồi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương! Nếu như hoàng hậu nương nương đã nói rồi, vậy thần thiếp xin được múa một khúc nhạc.”

"- Được, mời Triệu vương phi!!! ".

Ai nấy cũng im lặng, Triệu Tư Thành nín thở theo từng động thái của nàng. Nàng đi đến gần một tên hộ vệ.

“- Cho ta mượn kiếm của ngươi một chút.” Nàng nhỏ nhẹ nói.

“- Bẩm… kiếm đây thưa vương phi.!” Tên hộ vệ không dám chậm trễ liền trao kiếm cho nàng.

Nhạc nổi lên, cũng là lúc từng đường kiếm điêu luyện của nàng được tung ra triệt để. Động tác múa kiếm cực kì linh hoạt, dẻo dai, không ai có thể rời mắt được. Điệu múa vừa mạnh mẽ, khí thế cũng không kém phần duyên dáng, uyển chuyển tạo nên một bản nhạc cực kì đẹp mắt, mới lạ.

"- Hay! Hay!!! Sứ thần Minh Quốc đứng lên vỗ tay tán thưởng.

“- Hoàng thượng! Đế quốc của người lại có nữ nhân tài giỏi như vậy. Trước giờ ta chưa từng được xem múa kiếm điêu luyện đến thế. Triệu vương phi quả thật tài ba.”

Sứ thần hết lời ca ngợi Diệp Trường Ca.

"- Đa tạ sứ thần Minh Quốc đã khen ngợi. Ta chỉ biết múa đôi chút, chỉ mong có thể làm hài lòng mọi người ở đây ". Nàng khiêm tốn đáp lại.

Thấy sứ thần khen ngợi nàng, nhiều người cũng bắt đầu thay đổi.

"- Triệu vương phi không những tài nghệ mà còn rất khiêm tốn nữa, quả thật rất xứng với Triệu vương gia!! ".

Câu nói này làm vương gia thích thú, cứ tủm tỉm cười một mình.

Hoàng thượng cũng gật gù:

"- Trẫm và bá quan ở đây đều trông thấy, vương phi của Triệu vương tài sắc vẹn toàn, thật sự đáng khen. Người đâu!!! Thưởng cho Triệu vương Phi năm ngàn lượng vàng, cùng năm thùng châu báu! ".

"- Đa tạ hoàng thượng ban thưởng ". Nàng quỳ xuống cung kính cảm tạ.

"- Gì chứ? Sao ả ta lại biết múa kiếm? Không phải ả chỉ là một thôn nữ bần hàn sao? Định làm cho ả mất mặt, ai dè lại giúp ả được ban thưởng ".

Nữ nhân tâm cơ nghiến răng tức giận, trong lòng không phục.

Hứa Tâm Ninh siết chặt lòng bàn tay lại, ánh mắt căm ghét chăm chăm vào nàng. Cảm nhận được ả ta đang nhìn mình, Trường Ca không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt ả, nở một nụ cười, tay nàng còn khoác lấy tay của Triệu Tư Thành để chọc tức ả. Hứa Tâm Ninh nhìn thấy mà đầu muốn bốc lửa, cố gắng kìm nén cơn giận dữ.

"- Sao thế? Nàng cảm thấy lạnh sao? "

Thấy nàng cứ ôm lấy tay của hắn không rời, Triệu Tư Thành lại tưởng nàng bị cảm lạnh.

"- Không có!!! Ta chỉ muốn ôm lấy phu quân của ta, không được sao? ".

Nàng cố ý chọc ghẹo hắn, thử xem hắn phản ứng của hắn như thế nào. Nàng chắc rằng hắn sẽ vì mặt mũi hoàng tộc mà bảo nàng dừng lại.

"- Được, nàng muốn ôm bao lâu tùy nàng ".

Hắn vậy mà lại để Trường Ca tùy ý, quả thật rất cưng chiều vương phi. Câu nói đó của Triệu Tư Thành làm nàng đỏ mặt, nàng vội rụt tay lại.

“- Ta…ta ra ngoài hóng mát một chút!!!”. Nàng liền tìm cách tránh đi ".

"- Ta đi cùng nàng!!! Hắn quả quyết.

"- Không cần đâu vương gia, ta chỉ loanh quanh ở đây thôi. Người ở lại tiếp rượu với sứ thần cùng hoàng thượng, sao có thể đi được? ".

Thấy nàng nói có lý, hắn cũng không đòi đi theo nữa.

"- Vậy nàng hãy cẩn thận một chút, không được đi xa đâu nhé! ".

Vương gia căn dặn nàng.

Nàng đồng ý với hắn rồi bước ra khỏi cái không khí ngột ngạt, ồn ào của yến tiệc. Nàng ngồi trên một bàn đá ngắm nhìn hồ sen. Trường Ca không hề hay biết một người lạ mặt đã xuất hiện phía sau nàng, chưa kịp phản ứng gì thì liền bị thuốc mê trong khăn làm ngất đi.

Khi tỉnh dậy, nàng thấy mình ở trong một căn phòng tối tăm, không có lấy một tia ánh sáng lọt vào.

‘’- Đã thức rồi sao?? " Một nữ nhân đi đến gần.