"-Muội…!!! Ả ta như câm nín trước thái độ mà Triệu Tư Thành giành cho ả.
Điều này cũng khiến Trường Ca kinh ngạc, lần đầu hắn đứng ra bảo vệ cho nàng.
"- Nếu không có gì muốn nói nữa, Lan Nhi mau đưa vương phi về Thanh Trúc viện đi!! ".
" Hắn ta gọi ta là vương phi trước mặt Hứa Tâm Ninh sao? Triệu Tư Thành lẽ nào thật tâm muốn chịu trách nhiệm với ta? Dù là vẫn thắc mắc nhưng không hiểu sao nàng cảm thấy vui trong lòng. Ngược lại thì Nhàn Phi và Hứa Tâm Ninh lại bày ra bộ mặt khó chịu, không bằng lòng.
Đêm hôm đó, tại phòng của Nhàn Phi, có hai bóng người đang trò chuyện.
"- Nhàn Phi nương nương, người làm gì đi chứ! Cái ả tiện nhân đó sắp trở thành chủ mẫu rồi, đến lúc đó Hinh Nhi e rằng huynh ấy không còn nghe lời người nói nữa đâu ".
“- Ta đã có sắp xếp, ngày mai chúng ta rủ ả đến chùa Kim Hương cầu an. Ta cho người bố trí đến lấy mạng ả. Ở nơi đó hoang vắng, ta cứ lấy lí do ả không may bị thổ phỉ giết, sẽ không ai dám ý kiến”. Nhàn Phi nở nụ cười nham hiểm.
"- Nương nương anh minh, quả là diệu kế!! Lần này chúng nhất định phải xóa bỏ cái tên Diệp Trường Ca đó ".
Ả ta liền xu nịnh, khen ngợi Nhàn Phi. Bà ta cũng lấy làm đắc ý, phân phó cho hạ nhân thân cận tìm sát thủ hàng đầu Đông Khởi đến lấy mạng Trường Ca.
Sớm hôm sau, như trong dự tính, Nhàn Phi đến tìm nàng và ngỏ ý cùng đi đến chùa Kim Hương.
"- Sắp tới là thành hôn của con và Thành Nhi. Chuyện của hai con ta không cấm cản nữa, chỉ mong hai đứa sống thuận hoà. Trước khi kết thành phu thê, nên đi cầu an, cầu phúc. Ta biết một ngôi chùa linh thiêng, ta đưa con đến đó cầu an nhé ".
Bà ta giả vờ như quan tâm nàng, dùng lời ngon ngọt để nàng đồng ý.
Nhàn Phi đột ngọt thay đổi thái độ, khiến cho nàng cảm thấy bất ngờ. Trong lòng cũng nảy sinh nghi nghi ngờ bà ta đang ấp ủ âm mưu nào đó. Nhưng nàng khó mà từ chối được, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý với Nhàn Phi.
"- Việc này … có cần thông qua vương gia, để ngài ấy quyết định không nương nương??
“- Chỉ là đi cầu an thôi, chùa Kim Hương cũng không xa, có thể trở về trong ngày, không cần làm phiền đến vương gia.”
“- Vậy …cứ theo nương nương chỉ bảo.”
Bà ta nhận được sự đồng ý của nàng rồi thì cũng tìm cách cáo lui khỏi Thanh Trúc viện.
“- Được, vậy ta cho người chuẩn bị xe ngựa ngay, còn có Hinh Nhi cũng muốn theo cùng, có được chứ??.”
Trường Ca dù không thích nhưng cũng không thể đuổi được ả, vì Nhàn Phi rất yêu thương ả, nàng không muốn đắc tội Nhàn Phi.
“- Bẩm nương nương, nếu như nàng ta muốn đi cùng cũng được, Trường Ca không ý kiến”. Càng lúc nàng càng thấy chuyến đi này có vấn đề.
Một lát sau xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong, Trường Ca đang định bước lên xe ngựa thì Hứa Tâm Ninh liền đẩy nàng sang một bên:
"- Diệp tỷ, xe ngựa này chỉ chứa đủ hai người, mà ta thì không khỏe, có thể nhường ta không? Tỷ có thể ngồi trên ngựa kia!! ".
Ả ta chỉ tay về một con ngựa lớn, màu đen phía trước.
Nàng không muốn gây chuyện với ả, nên im lặng leo lên ngựa, nhường xe ngựa cho nàng ta và Nhàn Phi.
Sau vài giờ ngồi trên ngựa ê ẩm hết người, cũng đã đến chùa Kim Hương mà Nhàn Phi nhắc đến.
"- Mau vào trong đi!!! Nhanh một chút rồi trở về sớm ".
Nhàn Phi liền hối thúc nàng bước vào trong.
Nàng nhìn lên bức tượng Phật thờ chính giữa, có phần bị sứt mẻ, cũ kĩ, chùa không có một bóng người, mạng nhện bám đầy trần nhà, nơi đây như bị bỏ hoang lâu đời rồi. Mãi suy nghĩ nàng mới phát hiện ra Hứa Tâm Ninh và Nhàn Phi đã biến mất, dù nàng có gọi cỡ nào cũng không nghe thấy được tiếng họ trả lời.
Bên tai nàng nghe như có âm thanh sắc nhọn đang lao đến.
“- Phập!!!” Một lưỡi kiếm từ ngoài phóng đến, thật may là nàng xoay người né kịp, lưỡi kiếm đâm vào trong tường.
Cánh cửa liền đóng sập lại, một bóng nam nhân cao lớn xuất hiện.
“- Chưa chết sao? Cũng nhanh nhẹn đấy!!! Nhưng lần này ngươi chỉ có thể biến thành ma dưới lưỡi kiếm của ta thôi.”
Trường Ca đã nhận ra đây chính là cái bẫy do Nhàn Phi giăng ra hại nàng. Nhàn Phi và Hứa Tâm Ninh sau khi dụ nàng vào trong, liền cho sát thủ ẩn nấp trước đó tấn công nàng, còn cả hai nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Vương gia vừa trở về phủ thì hay tin cả ba người đi đến chùa Kim Hương. Hắn ta biết nơi này đã bỏ hoang từ lâu, tại sao họ lại đi đến đó cầu an? Trong lòng hắn chợt nghĩ đến Trường Ca. Hắn lo sợ nàng lại gặp nguy hiểm, liền tức tốc một mình một ngựa chạy về hướng chùa Kim Hương.
"- Trường Ca! Hãy đợi ta, xin nàng đừng xảy ra chuyện gì cả ".
Tâm trí của hắn rối bời, trong lòng thầm cầu mong nàng vẫn bình an.
Nàng bên này sau khi né được một chiêu của tên sát thủ, hắn liên tục tấn công nàng, may là nàng không có võ công, nhưng thân thủ linh hoạt, thính giác luyện nhiều năm, đạt đỉnh cao có thể nghe thấy được phương hướng của kiếm mà né. Nhưng tránh né mãi, cũng không phải là cách hay.
Ta cần phải thoát khỏi nơi này, không thì một lát nữa cũng không thể chịu nổi. Nàng nghĩ rồi
ném lá bùa vào vách tường, một khoảng không gian được mở ra với bên ngoài, nàng theo lỗ hổng đó mà thoát thân.
Gã sát thủ có chút kinh ngạc vì thấy nữ nhân trông yếu đuối như nàng lại có thể sử dụng bùa pháp của đạo sĩ. Nhưng hắn cũng không buông tha nàng, cũng lập tức đuổi theo sau.