Màu Nắng Màu Mưa

Màu Nắng Màu Mưa - Chương 13: Nụ hôn mưa




Hơn hai tháng đã trôi qua. Mùa thu đã đi và mùa đông cũng đã tới. Từng giọt mưa mang theo hơi lạnh khiến cho lòng người trở nên tái tê hơn. Một cách chậm chạp, Quỳnh Băng quay người nhìn ra khung cửa sổ. Bên ngoài trời vẫn mưa. Mưa không lớn lắm nhưng cũng độ khiến cho những tán lá trên cây đẫm nước. Những tán lá dường như hơi chúc xuống thì phải. Có lẽ những tán lá ấy cũng mang trong mình một nỗi buồn vời vợi như nó chăng...Hơn hai tháng đi qua là cũng từng ấy thời gian nó cắt đứt liên lạc với Gia Huy. Không phải là vì nó không muốn gặp lại Gia Huy mà vì nó sợ. Nó sợ nó không đủ can đảm để đối diện với cậu, chàng trai mà nó thích. Nó sợ cậu sẽ cười vào cái sự ngờ ngệch, ngu ngốc của nó và nó sợ bị tổn thương. Cái chết của ba mẹ năm nó lên 8 tuổi là sự tổn thương rất lớn đối với nó. Và nó không chắc nó đủ nghị lực để chịu đựng thêm một nỗi đau, một sự tổn thương nào nữa. Có lẽ cứ để mọi chuyện như thế này lại hóa hay...

...Hơn hai tháng trôi qua là cũng chừng ấy thời gian Quỳnh Băng sống trong những lời bàn tán của dư luận. Chúng nó nói rằng nó bị Gia Huy đá không thương tiếc và giờ thì cậu đang cặp bồ với một nàng xinh ơi là xinh. Có đứa dè bĩu nó. Có đứa tỏ ra thông cảm cho nó và còn khuyên nó nên tiến tới với Việt Hoàng, lũ bạn của nó cũng nằm trong số này. Thế nhưng nếu chỉ đến với Việt Hoàng để quên đi Gia Huy thì chả khác nào nó lợi dụng tình cảm chân thành của cậu ấy cả. Việt Hoàng thích nó, nó biết. Việt Hoàng theo đuổi nó, nó cũng biết. Nó không ngây thơ đến độ không biết gì cả. Chính vì vậy, nó cảm thấy mình rất có lỗi với Việt Hoàng trong suốt hơn hai tháng qua...

Cất bộ mặt ủ dột, Quỳnh Băng xoay người vào lớp. Thầy Tùng, thầy giáo dạy văn lớp nó vẫn thao thao bất tuyệt không ngừng. Nhiều khi nó cảm thấy tội cho thầy quá. Thầy đẹp trai, trẻ, phong độ mà lại dạy trúng cái môn nhiều chuyện thế này thì cô nào dám ưng nhỉ? Dân văn thì chỉ được cái ngọt ngào lúc đầu còn về sau thì...(ko nói nữa, nói thêm mắc công Trina tự bôi nhọ mình) Khẽ thở ra, nó nằm dài trên bàn. Nó ước gì bây giờ nó có thể ngủ. Ngủ sẽ giúp nó quên đi mọi chuyện. Nhưng lúc này, nó thật sự không thể nào ngủ được. Bởi vì cứ nhắm mắt lại là những hình ảnh của buổi chiều hôm ấy lại hiện lên trong đầu nó một cách sống động và rõ nét (cứ như tv màn hình fẳng ấy)...

“Tùng...tùng....tùng...”, tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi vang lên. Thầy giáo cũng dừng bài giảng của mình lại. Vậy là cả lớp lại được trả tự do.

_ Băng xuống căn-tin mua đồ ăn với tớ không?

Thanh khều tay Băng. Hai tháng nay cả hai đứa không xảy ra cãi nhau nữa, có lẽ Thanh hiểu rõ tâm trạng của nó (dù ko biết đã xảy ra chuyện gì).

_ Không! Tớ mệt lắm! Vả lại tớ phải lên A1 bây giờ.

_ Lên A1?!- Giang vọng tiếng lên.- Cậu lên đó làm gì? Định tạo thêm...

_ Ăn đi này!- Vừa nói, Hương vừa nhét cái bánh vào miệng Giang trước khi nhỏ kịp nó hết câu.

_ Tớ lên lấy vở! Hoàng mượn vở Địa của tớ. Tí nữa là có tiết Địa rồi. Nên tớ lên lấy.

Nói dứt câu, Quỳnh Băng đứng lên và bước ra khỏi lớn, từng bước chân trở nên nặng trìu trĩu cứ như là chân nó đang bị buộc vào đá vậy.

_ Hây! Hương thở dài.- Giờ thì tớ đã biết thế nào là “Theo tình, tình chạy. Chạy tình, tình theo”. Quỳnh Băng đứng giữa thật là khổ.

_ Bà cũng triết lý ghê nhỉ?!- Vừa nói, Giang vừa đẩy đầu Hương.

_ Chứ sao! Triết lý, hiểu việc nên lúc nãy tôi mới kịp thời ngăn bà phát ngôn bừa bãi.

_ Uhm!- Giang gật đầu công nhận.

_ Này!- Thanh hơi nhăn trán.- Các cậu có nghĩ là...là...

_ Có gì nói đi!- Giang hất hàm.

_ Thì là...- Thanh nhăn trán.

_ Bình thường bà mạnh mồm mạnh miệng lắm mà. Sao hôm nay úp úp mở mở thế?

_ Thì ý tôi là...có khi nào Băng...yêu Huy không?

_ CÁI GÌ?- Kèm theo âm thanh chấn động trời đất của hai cái mồn kia là bốn con mắt rớt xuống bàn.

_ Bé bé cái mồm!- Thanh đưa tay lên che miệng.

_ Bà nghĩ sao thế?

_ Không thể nào có chuyện đó được!

_ Đúng là chuyện hư huyễn!

_ Không thể là thật được!

_ Thế chẳng phải chính bà nói Băng thích Huy là gì?- Thanh cãi.

_ Thích khác, yêu khác.- Hương sửng cồ.

_ Thích là một dạng khác của yêu!

Câu khẳng định chắc nịch của Thanh làm cho Hương và Giang á khẩu không nói được gì nữa.

_ Hạ hồi phân giải!- Thanh hạ màn.

_ Wey! Câu này của tôi mà!- Hương kêu lên.- Ai cho bà ăn cắp thế hả?

_ Cái gì mà của mi! Mi đã được cấp bản quyền chưa mà nói. Mi đi ăn cắp trong mấy cuốn tiểu thuyết chương hồi mà còn nói. Coi chưng ta i đo đất bây giờ.

Vừa nói, Thanh vừa cốc lên đầu Hương.

_ Ma nữ!

_ Yêu nữ!

_ Hồ ly!

_ Yêu quái!

_(*^$&()^%$##%^&

_*&%^$#^&*(())

Khổ! Hai cái miệng này đang dùng những cái tên mĩ miều nhất để nói xấu nhau.

Quất mắt nhìn một lượt khắp lớp A1, Gia Huy ngay lập tức lọt vào trong nhãn giới của Quỳnh Băng. Trái tim nó lại thắt lại vì đau đớn. Khẽ hít một hơi thất sâu, nó quay về phía cô bạn nhỏ xinh ngồi đầu bàn gần lối đi.

_ Bạn gọi Việt Hoàng giúp mình được không?

_ Việt Hoàng hôm nay không đến trường đâu Quỳnh Băng!- Cô bạn mỉm cười.

_ Ồ!- Quỳnh Băng thở ra.

Dứt câu, Quỳnh Băng vội rảo bước đi. Nó rảo bước đi thật nhanh để Gia Huy không nhìn thấy nó.

Đúng là số Quỳnh Băng đen thiệt. Dạo gần đây cô Tú, cô giáo dạy Địa của tụi nó lại trở tính, cứ tới tiết cuối cùng của môn Địa trong tuần là cô lại kêu vài tên lên kiểm tra vở. Nó chưa được cô gọi lên nên vì vậy nó có nguy cơ bị cô gọi lên nhất. Hây! Thật là...thế là hạnh kiểm tháng này của nó lại có nguy cơ đi đời nhà ma rồi.

_ Quỳnh Băng!

Có ai đó gọi tên nó. Nó quay đầu là và nhìn thấy cô bạn lúc nãy.

_ Tí nữa thì quên mất!- Cô bạn mỉm cười, nụ cười lộ rõ hai lún đồng tiền rất xinh.

_ Có chuyện gì zẫy bạn?

_ Suýt thì quên mất! Việt Hoàng gửi vở cho bạn này!- Cô bạn cười ranh mãnh.

_ Cảm ơn bạn!

_ Không có gì đâu! À! Bạn nhớ kiểm tra thật kỹ quyển vở nhé. Thôi mình về lớp đây.

Dứt câu, cô bạn vội chạy đi mất để lại một Quỳnh Băng với dấu chấm hỏi to đùng trên đầu. Câu nói của cô bạn khiến cho nó cảm thấy khó hiểu quá. Tại sao lại phải kiểm tra lại vở nhỉ? Hay là Việt Hoàng đã làm hư vở nó rồi? Nghi ngại nó lật vở ra xem. Và ngay khi vừa lật vở ra, nó đã nhìn thấy một phong thư. Nó ngạc nhiên nhìn phong thư và đưa lên rọi. Với tí ánh sáng yếu ớt nó thấy được một tờ giấy được gấp lại rất cẩn thận. “Chẳng lẽ là của...Việt Hoàng gửi ình? Chẳng lẽ cậu ta chuối đến mức độ tỏ tình bằng cách này?” (Thưa pà kon, Quỳnh Băng suy đoán như vậy là hoàn toàn có căn cứ đấy nhé) Vừa bước xuống cầu thang, nó vừa mở phong thư ra. Một cách chậm rãi nó đọc những gì Việt Hoàng ghi trong thư...