Đêm đó Cố An Ninh mơ thấy rất nhiều điều, từng chuyện từng chuyện liên quan đến người đàn ông đó đều kéo đến rõ ràng trong giấc mơ.
Cô mơ thấy có lần “Thiệu Đình” cùng cô thức đêm để chuẩn bị quà sinh nhật cho Bạch Thuật Bắc, khi ấy cô vì lấy lòng bạn trai mà làm đủ thức ngốc nghếch, vì một câu “Anh muốn ăn hoành thánh vị như hồi bé” mà cô bao cả nhà hàng, suốt đêm theo đầu bếp học tập.
Khổ nỗi cô lại kém, học mãi không xong, thế là đứng yên bên cạnh “Thiệu Đình” xem anh làm. Anh xắn tay áo sơ mi trắng lên, cầm tay cô, nói nhỏ vào tai cô một câu: “Anh dạy cho em”
Đó là lần đầu tiên bọn họ “cầm tay”, cô rõ ràng rất ghét đụng chạm với người khác giới, nhưng khoảnh khắc đó, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, cô lại không hề cảm thấy mâu thuẫn chút nào.
Cô nhồi bột và làm nhân, lúc nào cũng có “Thiệu Đình” ở bên nhắc nhở chỉ đạo. Đến lúc làm xong, cô xúc động đến mức cầm một viên đút luôn vào mồm anh.
Khi đó “Thiệu Đình” có vẻ mặt thế nào? Lúc đó cô chỉ sung sướng lo hỏi “Ăn được không?”, bây giờ nhớ lại mới nhận ra ánh mắt của anh lúc ấy có bao nhiêu phần phức tạp.
Đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, dường như có gì đó đang vùng vẫy thoát ra. Anh cố gắng che giấu, chỉ đưa tay xoa xoa má cô, mỉm cười: “Mặt toàn bột mì, để cậu Bạch thấy thì thật chả ra sao” *…để Bạch tiên sinh thấy thật thất lễ*
Trong nháy mắt, trong đầu cô chỉ toàn nụ cười gượng ép của anh, Cố An Ninh chợt cảm thấy lòng rất chua xót.
Hình ảnh tiếp tục thay đổi, cô tham gia buổi biểu diễn chia buồn thảm họa khu vực, đột nhiên dư chấn xuất hiện, đang điện thoại với “Thiệu Đình” thì tín hiệu bị gián đoạn.
Sáng sớm hôm sau, ở lều trại, cô nhìn thấy một người đàn ông phong trần mệt mỏi, dáng người cao lớn đứng trước mặt, ánh mặt trời sớm mai lấp ló phía sau, gương mặt ôn hòa tươi cười: “Bố em lo cho em, bảo anh đến xem sao”
Khi đó tại sao cô lại không để ý đến vẻ nhẹ nhõm của anh, cũng chẳng để ý đến vầng trán đẫm mồ hôi, tin lời nói dối vụng về của anh?
Tiếp đó cô nói gì “Thiệu Đình” cũng không chịu về, anh đợi đến tận khi cô diễn xong rồi cùng đi.
Lại quay về thời gian Cố An Ninh ngồi trong xe của Đại đội 3 nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc mắt là thấy “Thiệu Đình” lái xe từ từ theo phía sau.
Khi ấy, cô chợt cảm thấy vô cùng an toàn, thậm chí còn nghĩ, dù có động đất mình cũng không sợ, dù sao “Thiệu Đình” vẫn đang ở đây…
Hình ảnh lại thay đổi, lần này cảnh trong mơ rất nặng nề: cô mơ thấy Thiệu Kính phải ngồi tù vì những bức ảnh đó. Tòa án vốn không tin lý do cô đưa ra, Thiệu Kính bị còng tay, gương mặt lạnh lẽo nhìn cô cách một tầng song sắt.
Cô nôn nóng muốn giải thích nhưng anh một chữ cũng không muốn nghe.
Anh rất lạnh lùng, chỉ nói: “Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa”
Một khắc đó, Cố An Ninh cảm thấy lạnh thấu xương, máu toàn thân đông cứng lại, nước mắt tuôn trào, nhưng Thiệu Kính lại chẳng liếc cô lấy một lần.
Cảnh trong mơ vỡ vụng như thủy tinh, từng mảnh từng mảnh đều phản chiếu suy nghĩ thật sự từ đáy lòng của cô.
Cố An Ninh bừng tỉnh, mở mắt nhìn xung quanh tối om.
Hóa ra cô lại nhớ rõ nhiều chuyện liên quan đến “Thiệu Đình” như thế, cuối cùng là trái tim bị thực tế che mắt, hay cô cố tình bỏ qua?
Thật ra tình cảm của anh, cô đáng ra đã có thể nhận thấy từ lâu, rõ ràng như vậy, cô độc như vậy.
Thảo nguyên về đêm rất yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có thể nghe được âm thanh rì rì của những sinh vật bé nhỏ. Cố An Ninh mở rèm nhà bạt, đi ra ngoài nhìn trời đất mênh mông một màu đen.
Gió thổi hơi lạnh, giờ phút này đầu óc cô rất tỉnh táo.
Cho dù trước kia Thiệu Kính đã làm gì, cô đã hiểu được rất rõ tình cảm thật sự của mình: cô yêu anh, không biết từ khi nào bắt đầu, tóm lại anh đã tiến vào cuộc sống của cô mất rồi.
Đi xa như vậy, anh vẫn luôn ở trong trái tim cô.
---
Hải Đường dẫn Tiểu Bảo đi làm thủ tục check in ở sân bay, Tiểu Bảo cứ nhìn ngó xung quanh: “Mẹ, cô giáo Cố có đến không?”
Hải Đường cũng không quay lại, trả lời chắc chắn: “Có”
Tiểu Bảo rất tò mò vì sao mẹ mình lại bình tĩnh như thế, chưa kịp hỏi thì đã thấy Cố An Ninh xuất hiện trong tầm mắt. Hành lý của cô rất ít, chỉ có một túi xách nhỏ, tiến đến cô còn giơ tay xoa đầu Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo phát hiện Cố An Ninh hôm nay hơi lạ, nhưng lạ chỗ nào thì không rõ, hình như cười còn đẹp hơn hôm qua.
“Cô Cố” – Tiểu Bảo ra sức ôm chặt Cố An Ninh, nghiêng đầu nhìn – “Cô đã suy nghĩ cẩn thận, chuẩn bị trở về sinh Tiểu Bảo Bảo đúng không? Cháu có thể nhìn cô sinh em bé rồi”
Hải Đường nghe con gái líu lo thì quay lại, tách con bé ra, nhìn Cố An Ninh vẻ khen ngợi: “Suy nghĩ cẩn thận, hiểu lòng mình rồi?”
Cố An Ninh nhẹ nhàng gật đầu, đêm qua cô đã suy nghĩ thật lâu, nhưng càng suy nghĩ cảm xúc càng mãnh liệt. Sự do dự của cô là minh chứng.
“Em không muốn sau này phải hối hận, ít nhất cũng phải cho anh ấy biết được tình cảm của em”
Hải Đường đột nhiên ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói bên tai: “Cố lên An Ninh, dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình mới là quyết định chính xác, sai lầm đã qua thì cứ để nó trôi qua đi”
Cố An Ninh ngượng ngùng cười: “Cảm ơn”. Tương lai cô và THIỆU KÍNH thế nào cô cũng không chắc, nhưng ít nhất cũng nên nói cho anh ấy biết rằng cô cũng yêu anh.
Tiểu Bảo không hiểu chuyện người lớn đang nói, nhưng vẫn ngửa cổ lên cổ vũ: “Cô Cố ơi, bây giờ cô có Tiểu Bảo Bảo thì không thể chạy nhảy lung tung, ở nhà phải chịu khó ăn uống, như thế Tiểu Bảo Bảo mới có thể vừa bụ bẫm vừa đáng yêu như cháu hồi bé í”
Cố An Ninh bị con bé chọc phì cười, nhưng không cười thoải mái nổi; không biết giờ Thiệu Kính thế nào, Hải Đường không hề tiết lộ cho cô.
Trên đường về, Hải Đường và Tiểu Bảo đều ngủ mất, Cố An Ninh lòng vẫn không yên, nhìn những đám mây dày đặc bên ngoài cabin, có chút thấy khó thở, độ cao một trăm ngàn mét, tâm trạng bắt đầu trở nên nặng nề chán chường.
Chính xác Thiệu Kính gặp phải chuyện gì, cô đã hỏi qua Hải Đường nhưng Hải Đường đều trả lời ậm ờ, có lẽ là vấn đề rất khó giải quyết.
Tiếp viên kéo xe nước đến, cô chọn nước chanh, thuận tiện nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay có báo gì không?”
Tiếp viên hàng không vừa định đưa tờ báo cho cô thì Hải Đường đang ngủ say đột nhiên ngồi thẳng dậy, với tay cầm lấy tờ báo. Cố An Ninh giật mình, Hải Đường ho khan mấy tiếng: “Bỗng nhiên chị muốn xem quá, xem xong chị lại đưa em”
Cố An Ninh nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng. Hải Đường lật bừa vài trang, dường như xác định được gì, trông mặt thoải mái hẳn, sau đó mới đưa tờ báo cho cô: “Chả có gì chị thích, thôi em xem đi”
---
“…”
Sau khi máy bay đáp xuống thành phố Dung, Cố An Ninh một mực muốn gặp Thiệu Kính nhưng Hải Đường ngăn cô lại, khuyên về nghỉ ngơi: “Giờ muộn quá rồi”
Cố An Ninh đã phát hiện ra hành vi của Hải Đường rất kỳ quặc, nhưng dù cô tra hỏi thế nào, Hải Đường vẫn không để lộ sơ hở, chỉ nhấn mạnh: “Ngày mai chị đưa em đi gặp cậu ấy”
Cố An Ninh không có được đáp án mình muốn, đành phải thất vọng quay về biệt thự, quản gia nhìn thấy cô mất lúc lâu mới phản ứng: “Cô...cô Cố?”
Cố An Ninh nhìn bà đờ ra ở cửa, thở dài thườn thượt: “Bác không chào đón cháu ah?”
Quản gia bối rối lắc đầu, luống cuống xách hành lý của Cố An Ninh: “Tôi quá vui thôi, mỗi lần cô ra ngoài là tôi lại lo chẳng biết cô có về nữa không, không ngờ...”
Cố An Ninh nhìn bà, cố tỏ ra vui vẻ: “Từ nay về sau cháu sẽ ở đây, trừ phi anh ấy đuổi cháu đi”
Quản gia trợn mắt, không biết đây có phải Cố An Ninh không nữa.
Cố An Ninh cũng không giải thích, trước kia nhìn nơi này chẳng có chút cảm xúc nào, bây giờ quay lại, tự nhiên lại thấy dạt dào tình cảm.
Cô cúi xuống thay giày, bồn chồn hỏi: “Anh ấy đâu?”
Quản gia thở dài, gương mặt có vài phần lo âu: “Gần đây không gặp, không biết đi đâu, hình như rất bận rộn”
Cố An Ninh càng nghi hoặc, quản gia chắc sẽ không nói dối, hẳn là không biết Thiệu Kính giờ ở đâu. Lúc quyết định về cô cũng nghĩ đến nhiều khả năng: có lẽ có phản cung trong vụ án về cái chết của Trang Nhiên, có lẽ chuyện làm ăn của Đình Thụy gặp khó khăn...
Nhưng cô lại không nghĩ rằng khi quay về đây, cô không tìm thấy người?
Biệt thự này rất lớn, lại trống rỗng, đi trên hành lang không thấy tiếng động gì.
Cố An Ninh chưa từng cảm thấy cô đơn đến vậy, có lẽ cảm xúc của con người dễ dàng bị ảnh hưởng lúc về đêm, cô đứng do dự mãi trước cửa phòng Thiệu Kính, cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào.
Cô rất ít khi đến đây, mỗi lần Thiệu Kính muốn làm chuyện yêu đương với cô đều đến phòng cô, bọn họ vẫn chia phòng ngủ, thật ra thời gian chung giường rất ít.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình vì nhớ nhung mùi hương của anh mà làm cái hành động ngu ngốc này: cuộn mình trong chăn của anh, cảm nhận mùi anh trên gối trong từng hơi thở, tựa như toàn thân đều được mùi hương đó bao bọc, để có cảm giác anh vẫn đang ở bên mình.
Đêm rất dài. Ngày mai Hải Đường nói cô có thể gặp Thiệu Kính rồi. Tới giờ Cố An Ninh mới biết mình cũng có lúc sốt ruột.
Dường như đêm ngắn đến mấy cũng không đợi nổi nữa.
Cô quyết định gọi di động cho anh, cả đêm gọi rất nhiều lần nhưng anh đều không nghe máy, điều này khiến cô nghĩ đến chuyện lần trước Thiệu Kính đi cùng Trang Nhiên, tình hình cũng tương tự.
Đáy lòng cô đột nhiên nảy sinh cảm giác không ổn, nhưng cô lại cố xua đi, tựa như tự an ủi bản thân: “Sẽ không có chuyện không may. Anh ấy mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì. Chỉ là quá bận thôi”
Ngạo vẫn cuộn mình ở chân giường, đôi mắt tròn nhìn cô chằm chằm, có lẽ là quan tâm đến chủ nhân trong im lặng. Cố An Ninh xoa cái đầu xù của nó: “Mày cũng nhớ anh ấy hả?”. Ngạo dụi dụi lòng bàn tay cô, đầu gục lên chân, trông đến là đáng thương.
Cố An Ninh nhìn căn phòng quen thuộc, cảm giác không ổn càng lúc càng mãnh liệt, quả nhiên hôm sau Hải Đường và Thiệu Đình mang đến một tin tức cô không chịu nổi.