Màu Của Nắng

Chương 1




Dưới cái nắng oi ả hơn 34°C ở tiết trời Hà Nội, buổi lễ khai giảng như thường lệ diễn ra tại trường THPT A với sự chứng kiến của hàng nghìn học sinh cũng như cán bộ công nhân viên nhà trường.

"Năm học mới, tôi kính chúc các em có một năm học đầy ý nghĩa. Thầy và trò nhà trường chúng ta đạt được nhiều thành tích ngưỡng mộ. Sau đây tôi xin được tuyên bố bế mạc lễ khai giảng của trường THPT A"

Bốp....bốp...bốp

Đám học sinh ở dưới reo hò vỗ tay rôm rả. Chỉ chờ có thế sân trường một mảnh hỗn độn, mạnh ai lấy lo chưa đầy 10 phút, học sinh đã sơ tán chỉ còn lác đác vài người.

Tại lớp 11A4...

"Nóng vãi....bật quạt đi chúng mày"

Cái Uyên lớp trưởng gào to trước lớp, tay còn cầm danh sách lớp đứng trên bục giảng phẩy phẩy qua lại.

Để kể đến lớp 11A4 một chút...Trường THPT A nằm trong lòng Hà Nội, trường có tuổi đời hơn 60 năm tuổi, là trường công lập. Mỗi khối có 12 lớp và chia thành 5 lớp chọn. Từ A1 đến A3 chuyên khối tự nhiên, đồng nghĩa là A4, A5 chuyên khối xã hội, các lớp chuyên được xếp theo điểm đầu vào. Và tất nhiên 11A4 là lớp chuyên xã hội đứng đầu khối 11. Điều đó cũng có nghĩa là lớp 11A4 là "Nữ nhi quốc".

Sau vài phút ổn định, Uyên lớp trưởng bắt đầu điểm danh. Và tiến hành họp lớp.

"E hèm, hiện nay cô Oanh chủ nhiệm đang bận dưới văn phòng nên tiết này chúng ta tự quản, sẽ bắt đầu học từ tiết sau".

Ngừng lại vài giây, Uyên nói tiếp.

"Về sơ đồ lớp, và các ban cán sự thì mình đã đề xuất với cô là giữ nguyên như năm ngoái. Không ai được ý kiến hết.."

"Tao...tao có ý kiến"

Nguyễn Hà Kiều Linh quơ quơ tay

"Rồi...sao?"

"Tao muốn từ chức, tao không làm lớp phó kiêm bí thư nữa".

"Ừm....chia buồn với mày, danh sách duyệt rồi, bó tay nheeeeee mày"

Sau lời nói của Uyên, tiếng cười khanh khách được vang lên khắp lớp.

Buồn của Linh. Linh không muốn làm cán bộ lớp, Linh chỉ muốn làm dân thường thôi, dòng đời xô đẩy, đẩy qua đẩy lại lại thành lớp phó. Cái lý do đơn giản là cô chủ nhiệm lớp random trúng ngay cái tên Nguyễn Hà Kiều Linh.

"Nói rồi mày thoát không nổi đâu há há..há há, cố chấp".

Phương ngồi cạnh Linh cười khằng khặc. Cái điệu cười ngả ngớn mang thương hiệu của nó vang lên giữa tiết trời Hà Nội

Linh mặt méo xị. Làm lớp phó đồng nghĩa phải đi học sớm, mỗi tuần thứ 7 phải đi họp đoàn, phải cầm sổ đầu bài,..v..v...Nghĩ đến thôi mà lòng Linh thắt lại.

"Biết trước có kết cục như vậy, việc gì phải đấu đá...lần thứ mấy tao xin từ chức rồi đấy."

"Lần thứ 4 hay thứ 5 gì rồi ý, lớp này quá chai lỳ với lời than vãn của mày rồi".

Thanh ngồi trên quay xuống cũng châm chọc vài câu.

Linh chống cằm ngồi nhìn ra ngoài trời thở dài...

***

Linh đứng trước cửa phòng bảo vệ, màn hình điện thoại hiện lên 12 giờ kém mười.

"Anh làm gì mà lâu thế, nắng chết em".

"Lên xe đi".

Nguyễn Hà Đức Duy đưa mũ bảo hiểm cho Linh, tiện thể châm chọc thêm vài câu.

"Tí về mày rửa bát".

"Anh đùa em à, đến phiên anh mà".

Linh bĩu môi

"Một rửa, hai đi bộ".

"Thì...rửa".

Nãy giờ chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người Hoàng Nhật Nam đứng một bên chỉ biết cười.

Đoạn đường từ trường về nhà không quá xa, nhưng trời nắng như thế này mà phải chen chúc trên xe bus thì quá tội. Linh thầm nhịn, nếu xe bà hôm nay không hỏng thì còn lâu mới làm trâu làm ngựa như thế này nhé.

Nhà của Linh, Duy và Nam cùng nằm trên một khu phố. Nói cho vuông là hàng xóm, hay nói chính xác hơn là sát nhà nhau. Hai gia đình lại có quen biết, qua lại nhiều.

"Bố mẹ, con về rồi ạ".

"Hai anh em lên thay quần áo rồi xuống dọn cơm"

Gia đình của Linh và Duy ba đời kinh doanh đồ nội thất, ông Nguyễn Đức Minh hiện đang là chủ của chuỗi cửa hàng đồ nội thất tại Hà Nội và vài chi nhánh nhỏ trong TP Hồ Chí Minh. Mẹ của Linh là cô Hà Kiều Mai hiện đang cùng chồng tiếp quản sản nghiệp gia đình.

Đến đây thì ai cũng hiểu rõ, tên của Linh và Duy là sự kết hợp giữa tên đệm và họ của bố và mẹ hợp lại.

"Con mời bố mẹ ăn cơm".

"Cháu mời cô chú ăn cơm".

Linh ăn rất có năng suất, Linh ăn rất khỏe nhưng thể trạng của Linh lại hấp thụ khá kém, nên lớp 11 nhưng Linh nặng có 42kg, bù lại so chiều cao Linh không quá lùn, vẫn được mét 63.

Cuối bữa không khí trong mâm cơm trở lên căng thẳng, trên mâm chỉ còn duy nhất một miếng cánh gà. Cuộc chiến của 3 đấng Linh Duy Nam trở lên căng thẳng.

"Luật cũ bắt đầu đi"

Duy lên tiếng.

Oẳn tù xì

Ván thứ nhất Duy ra búa, Linh và Nam ra bao....

Linh cười khằng khặc, khà khà miếng cánh gà cuối cùng chắc chắn thuộc về nó rồi.

Oẳn tù xì

Ván thứ hai Linh ra kéo, Nam ra bao...

Linh nhẩy lên trong vui sướng. Quả là trời cao có mắt, Linh ngửa mặt lên trần nhà cười hô hố.

Điều mà Linh không ngờ tới, là Nam, tên đầu xỏ mặt giầy đã và đang thản nhiên ngồi gặm nốt miếng cánh gà cuối cùng của Linh với bản mặt mãn nguyện. Đã thế còn cười rõ đểu.

"Miếng đó của em mà.."

"Ừ..anh biết. Nhưng mà làm sao giờ, anh không ăn thì lấy đâu ra sức sau này cưới em?"

Nam nói với giọng cợt nhả, lại thêm vài cái nháy mắt trông rõ ghét.

Linh tức

Điên thật

Linh lẩm bẩm

"Đồ thần kinh rung rinh"

"Ở với đứa hâm hấp như em thần kinh anh không rung rinh mới lạ ý, thôi rửa bát đi em".

Nam lau tay đứng dậy, phủi đít bước lên nhà bật tivi gác chân ngoáy ngoáy vài cái còn tiện tay bóc quả nho bỏ vào miệng.

Đấy mà, vác bụng sang ăn trực bao nhiêu năm Linh không ý kiến gì thì thôi. Nhưng lần nào gặp cũng trêu nó là như thế nào. Linh chẹp miệng nghĩ suy.

Thì cũng bởi vì bố mẹ Nam thường xuyên công tác tại nước ngoài, một năm về Việt Nam chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nam được cái thói xách đít sang bên nhà Linh ở với danh nghĩa hàng xóm con bạn thân của phụ huynh kiêm bạn thân Duy.

Linh lườm cho cái cho bõ ghét. Thói ở đâu mà từ bé đến giờ. À không, chính xác là từ hồi cha sinh mẹ đẻ thằng cha này ám Linh mãi.

Hồi 5 tuổi dụ Linh đi hái trộm khế nhà bà Lan, bà Lan thì rõ hiền, bà sống một mình không con cháu, nên mấy đứa trẻ con trong xóm bà quý lắm, bà hay cho bánh kẹo, bà còn rủ mấy đứa sang hái khế. Nhưng tên Nam điên kia nào có chịu. Dụ Linh đi hái trộm, hái trộm mới ngọt, có lao động thì mới có vinh quang. Linh đần nghe theo cũng trèo tường hái trộm.

Kết quả là Linh bước hụt chân, ngã rách váy. Nam được dịp cười nó bảo nó đần. Còn chạy đi khoe khắp xóm.

Nó nhịn!!!!

Đến năm 7 tuổi, Nam dắt nó đi tập xe, đang tập thì nổi hứng trêu chó của bà bán tạp hóa. Linh lái xe chưa vững lao vào cột điện bị chóa đuổi kịp cắn bốp cái vào mông. Nhật ký cuộc đời Linh ghi nhận thêm vài mũi tiêm phòng dại, đau đít ngồi lệch về một bên trong một thời gian dài...

Nó nhịn!!!!

Đến năm 13 tuổi, Linh phát vận số đào hoa. Lần đầu tiên trong cuộc đời Linh được nhận hoa từ bạn khác giới. Nam về mách lẻo với phụ huynh hại Linh bị bố mẹ bắt đi học lớp tâm lý tuổi dậy thì.

Linh lại nhịn!!!

Còn nhiều điều khác nữa, Linh vẫn luôn tự nhủ 1 điều nhịn 9 điều lành. Tên Nam điên vẫn chỉ là tên thần kinh rung rinh thôi, Linh vẫn luôn tự nhủ như thế...