Máu Của Bầu Trời

Chương 4: Cục lông đỏ (1)




Bước đi của Hải An chậm lại, câu đang phân vân. Hải An nhìn lên những chiếc đèn đường đã bể. Theo trăng lên, con đường sẽ nhanh chóng bị bóng tối bao phủ. Hải An lấy xuống chiếc kính mắt ngả màu, một đôi mắt với con người màu đen láy. Hải An nheo lại đôi mắt. Cậu cố gắng tập trung tầm nhìn về phía xa xa trên con đường.

‘Mình sẽ cố phớt lờ và đi ngang qua một cách nhanh chóng. Nếu nó xuất hiện ngay trên đường thì mình sẽ quay lại…’

Mắt của Hải An trở nên cay rát. Âm thanh khó chịu của thú hoang ngày càng lớn và gần. Khuôn mặt của Hải An bên dưới lớp khẩu trang trở nên méo mó vì khó chịu. Ngay lúc đó, lọt vào tai của cậu là những tiếng đổ vỡ và tiếng vật dụng va chạm. Xuất hiện trong tầm mắt của Hải An, một con chó cỡ trung đang đứng giữa đường.

Con chó đang ngoạm chặt một cục lông màu đỏ. Cái đầu lắc trái lắc phải như đang giằng xé con mồi. Hải An dừng bước. Ở khoảng cách này, với thị lực của cậu đã có thể nhìn thấy rõ nét con chó dại đó. Nhưng nhìn kiểu gì thì ánh mắt của con chó đó vẫn có vẻ rất bình thường, trừ hành động đùa giỡn với con mồi thì nhìn con chó đó khá sạch sẽ và lanh lợi.

Hải An tới gần hơn. Ngay khi bước vào tầm nhìn của con chó. Nó đã dừng mọi hành động và bắt đầu cảnh giác với Hải An. Thấy sự cảnh giác của nó, Hải An liền có thể xác định rằng nó hoàn toàn không bị dại.

Hải An thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cậu đeo lại chiếc kính mắt ngả màu nhưng chưa vội mang lại đôi tai nghe chống ồn.

Hải An lấy hộp thịt mà chị Hà đã đưa cho cậu vào ban nãy. Cậu lấy ra một ít thịt và để nó ở trước mặt. Dù con chó không bị dại nhưng mà để đi ngang qua trước mặt nó thì còn quá nguy hiểm.

Con chó ngoạm thứ màu đỏ trên miệng vẫn bất động nhìn Hải An. Hải An cũng im lặng nhìn nó. Cậu lùi ra xa miếng thịt vài bước và chờ đợi. Vài phút sau con chó cũng đã mon men lại gần.

Mặc dù nó đã thể hiện ra sự cảnh giác nhưng suy cho cùng thì vẫn là chó nuôi trong nhà. Với cái bụng bị đói của nó, con chó đã gỡ bỏ phòng bị và tiến đến chỗ miếng thịt. Nó nhả cục lông đỏ ra khỏi miệng sau đó ăn những miếng thịt mà Hải An cho.

Sau khi ăn, đuôi của nó vẫy không ngừng, đầu hạ thấp như đang nịnh nọt Hải An. Hải An lại lấy ra thêm một miếng thịt, lần này cậu để miếng thịt trên đất nhưng không lùi lại.

Con chó quả nhiên đã hoàn toàn tin tưởng Hải An. Nó tiến tới ăn miếng thịt rồi còn liên tục dúi đầu vào tay cậu.



‘Quả nhiên là chó nhà…’

Hải An thầm kêu trong lòng. Cậu chỉnh lại cặp tai nghe chống ồn của mình rồi xoa xoa đầu của con chó.

‘Chó nhà… có cả đội tìm kiếm… nếu mình giao nộp nó cho đội trị an khu vực thì sẽ được thưởng tiền, nhỉ?’

Hải An không quá chắc chắn với vụ tiền thưởng vì câu không có tiếp xúc trực tiếp với những thông tin liên quan. Nhưng mà… cứ thử xem. Không có thì thôi vậy.

Sau khi đến gặp đội trị an* gần nhất, quả nhiên là có tiền thưởng. Dù bọn họ chỉ đưa cho Hải An một khoảng ít ỏi nhưng dù sao cũng là tiền trên trời rơi xuống. Tiền ít nhưng cảm giác nhặt được tiền cũng khá vui.

——————————

Sau khi loay hoay một hồi thì Hải An cũng về tới nhà. Cậu xoay tay nắm cửa. Không gian thân quen hiện ra trước mắt. Đù đã tốn mất kha khá thời gian cho những việc vặt nhưng mẹ cậu vẫn chưa về tới.

‘Lại tăng ca…’

Hải An nhanh chóng dọn dẹp sơ lại căn nhà đang bao phủ trong bóng tối. Với thị lực của cậu thì không bật đèn là thoải mái nhất. Dù chỉ là nhà thuê nhưng hai mẹ con vẫn luôn rất chăm chút cho không gian sống.

Cậu hâm lại hộp thịt kho của chị Hà rồi ngồi xuống chờ đợi. Cuộc sống không thuận lợi khiến cả hai mẹ con đều phải lao đầu vào kiếm tiền. Thời gian giành cho nhau chỉ có bữa cơm tối duy nhất trong ngày.

Hải An nhìn về cục lông đỏ đang nằm trên bàn. Ban nãy cậu tiện tay cầm theo nhưng quên mất việc phải giao nộp lại. Thành ra là vô thức mang nó về nhà.



Cục lông này nhìn sơ thì khá giống với Hamster nhưng thì cầm lên thì lại cứng ngắc như một quả banh. Một thân tròn vo. Nếu nó không cục cựa thì có ai sẽ nhận ra nó là vật sống? Hải An cầm lấy cục lông đỏ, cậu hết xem đầu này rồi lại vạch chỗ kia, xác nhận không có máu hay vết thương thì mới thôi.

- Cảm… ơn…

Hải An giật mình, vừa vào tới nhà thì cậu đã tháo khẩu trang cùng mắt kính, sau khi dọn dẹp xong thì cũng bỏ cả tai nghe chống ồn. Vậy nên lúc này các giác quan của cậu cực kì nhạy bén.

Từ lúc đầu, Hải An đã nhìn thấy những run rẩy cực kỳ nhỏ của cục lông nên cậu mới biết nó là một sinh vật sống. Nhưng mà vừa rồi, tai của cậu lại nghe thấy… “Cảm ơn”??

Hải An trợn mắt nhìn vào quả lông đỏ kia, lỗ tai cậu khẳng định rằng đó là âm thanh của cục lông đỏ này. Nhưng lý trí của Hải An lại phủ định sự bất hợp lí đó.

‘Là tiếng phổ thông…’

Cục lông lần đầu tiên mở ra đôi mắt tròn xoe màu lục. Trong phút chốc, tâm trí của Hải An như bị hút sâu vào sắc xanh huyền ảo đó. Lông đỏ và mắt xanh. Hai màu sắc tương phản này lại xuất hiện bên trên cơ thể của một sinh vật. Nó khiến Hải An rùng mình. Lông vịt lông gà đều thi nhau nổi lên.

- Ngươi đã chết lần nào chưa?

Lần này thì chắc chắn rồi. Cái thứ quỷ này đang nói chuyện! Nói, còn là nói tiếng phổ thông!

—————————— Chú Thích ——————————

- Trị an: là hoạt động không chuyên trách được bố trí trên địa bàn, thị trấn, thực hiện nhiệm vụ bảo đảm an ninh, trật tự và an toàn xã hội.