Máu Của Bầu Trời

Chương 25: Núi Sương (2)




Âm thành của rễ cây đang trườn bò ngày càng gần. Theo thời gian, mọi thành viên với thính lực ở mức trung bình cũng có thể nghe thấy tiếng sột soạt.

Cả đám lại đứng sát vào nhau hơn. Hải An thở dài, cậu nhìn lại cách mà tình huống phát triển.

- Sao mình lại có thể xui xẻo như thế này?

Vừa mới rời khỏi bệnh viện chưa được bao lâu, Hải An hy vọng sau chuyến leo núi này, bản thân sẽ không cần phải đến đó nữa.

Sương mù toả ra dày đặc, tầm nhìn của mọi người ngày càng bị rút ngắn. Âm thanh sột soạt đã đến ngay bên tai. Hải An lên tiếng nhắc nhở.

- Tới rồi…

- Uuuuwwahhhh… thứ… thứ này là gì vậy?

Một thành viên không kìm lại được sự hoảng sợ, cậu ta hét lên.

Minh Phi với thanh đoản kiếm trong tay đã nhanh chóng bước tới hỗ trợ.

Những khúc rễ cây sần sùi không chỉ trườn bò trên mặt đất, nó bắt đầu phóng lên như đầu của những con rắn.

Anh Đoàn đang cầm một con dao bấm, anh vung dao về phía chiếc rễ vừa ngóc đầu lên. Rễ cây ngay lập tức bị chém làm hai. Phần đầu rễ rớt xuống đất và không còn cử động.

- Những cái rễ này rất mềm. Chúng ta có thể xử lý được, hãy cẩn thận đừng để nó cuốn vào mắt cá chân.

Nam trung niên hét lên rồi lao về phía những cái rễ cây khác.

- Nhiều… nhiều quá!

Hải An vung vẫy thanh củi trong tay. Những cái rễ này cũng rất dễ bắt lửa. Mọi thứ tới giờ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát.

Những cái rễ cây cứ liên tục xuất hiện và phóng tới. Đù nó yếu nhưng lại quá nhiều, ngoài việc phải phá huỷ rễ cây, cả đám còn cần cẩn thận để không bị chúng kéo chân.

- Aaaaaa… cứu… cứu em!

Một thành viên trong đội Hậu cần ngã xuống đất, chân của cậu ta đang bị một cái rễ cây quấn chặt. Minh Phi lập tức xông tới, cậu nhanh chóng cắt đứt rễ cây và lôi thành viên đó lại gần đống lửa.

Hơi thở của mọi người ngày càng trở nên gấp gáp. Tầm nhìn hẹp và số lượng rễ cây còn quá nhiều.

- Tập trung lại! Quay lưng về phía nhau!

Anh Đoàn hét lên và cả bọn chạy về phía trung tâm có căn lều. Căn lều đã sớm bị những cái rễ cây lật tung. Đồ đạc của cả nhóm đều vương vãi khắp nơi.

- Chuyện này sẽ kéo dài bao lâu?

Thiếu nữ thở hổn hển, khó khăn lên tiếng hỏi.

- Chắc là tới khi sương tan?

Một người khác thều thào trả lời.

Hải An nhìn vào thanh củi trên tay, nó sẽ sớm nát sau vài lần va chạm nữa.



- Bọn chúng không tấn công mà chỉ cố gắng kéo chân của chúng ta. Có phải bên trong khu rừng còn có thứ khác?

Minh Phi lại cắt đứt thêm một cái rễ, cậu cau mày.

- Hiệp hội tại sao lại không phát hiện ra vấn đề này?

Anh Đoàn dẫm nát một nhánh cây đang nằm bất động trên nền đất.

- Khi nào thoát ra khỏi đây rồi hẳn thắc mắc. Tấn công về phía trước và bảo vệ lưng của những người xung quanh!

Nhịp tim của Hải An đập nhanh hơn, cậu thở một cách vội vã. Nếu tình hình này cứ tiếp tục kéo dài thì mọi người sẽ sớm kiệt sức. Một khi có người không thể theo kịp tiết tấu của cả nhóm, nó sẽ gây ra hỗn loạn. Và hỗn loạn luôn là thời cơ tốt nhất cho kẻ thù.

Hải An bỏ ngoài tai lời nói của mọi người, đầu óc của cậu đang chạy với công suất tối đa.

Những nhánh rễ cây tấn công không ngừng, bọn chúng cứ như đang vào vai thợ săn và chơi đùa với con mồi. Chơi đùa cho tới khi con mồi kiệt sức rồi nuốt chửng trong một lần. Một suy nghĩ mờ hồ xuất hiện trong tâm trí của Hải An.

‘Những cái rễ này được điều khiển có mục đích… là một sinh vật biến dị nào đó đã hình thành trí khôn?’

Đó là một suy đoán khá đáng sợ nếu nó là sự thật. Hải An còn không có thời gian để quan sát mọi người.

Ngọn lửa ở thanh củi sắp tắt. Hải An lướt mắt nhìn căn lều bị lật tung nhưng ba đám lửa trại ở xung quanh lại vẫn còn nguyên vẹn. Hải An cười trong sự bất lực.

‘Biết né cả lửa luôn…’

Cậu trai trẻ nhanh chóng nhặt lên một thanh củi mới. Những cái rễ cây to bằng bắp tay của một người trưởng thành lao đến trước mặt. Hải An khó khăn tránh né. Bây giờ thì cậu đã hối hận vì đã không chuyên tâm rèn luyện cơ thể.

Các giác quan của Hải An rất nhạy, đù có đang trong hoàn cảnh sương mù bao phủ bốn phía như thế này, những giác quan đó vẫn trở thành một lợi thế lớn đối với Hải An. Nhưng cơ thể của cậu lại không đủ nhanh nhẹn để theo kịp phản ứng. Cơ thể gầy gò nhanh chóng chạm tới giới hạn.

Hải An thở hổn hển, nhịp tim của cậu tăng nhanh. Mắt của cậu không ngừng liếc ngang liếc dọc để tìm kiếm sơ hở.

Nhưng dù có nhìn bao lâu thì cậu cũng không thể tìm ra khoảng trống giữa các nhánh rễ cây. Các nhánh rễ đan xen với nhau chặt chẽ và không ngừng phóng tới.

Hải An điều chỉnh lại hơi thở, cậu cần lấy lại sự bình tĩnh để có thể tiếp tục suy đoán.

“Không có sơ hở” đôi khi cũng chính là một sơ hở…

Cho đến nay thì Hải An đã xác nhận được rằng, những cái rễ cây này là phương tiện săn mồi của một sinh vật nào đó. Và sinh vật đó có khả năng rất cao đã phát triển trí tuệ.

Nhưng lạ lùng thay… Đến cả Thị lực nhạy bén của Hải An cũng không thể nhìn xuyên qua sương mù. Vậy thì sinh vật đó làm sao có thể điều khiển những cái rễ cây tấn công chính xác như thế? Thậm chí nó còn có thể tránh né chuẩn xác những thân cây trong rừng và cả ba đám lửa trại.

‘Nó đánh mùi?’

Không… không thể đánh mùi khi mọi thứ đang hỗn loạn như thế này.

‘Do hơi thở?’

Cũng không đúng. Thực vật và cây cối nói theo một cách khác thì chúng cũng hô hấp như con người.

‘Nhờ âm thanh?’

Cũng không phải…

‘Nhiệt độ! Là do thân nhiệt!’



Hải An nuốt nước bọt. Đó là suy đoán mà cậu cho là hợp lý nhất. Nhưng vẫn không hoàn thiện, còn thiếu quá nhiều mảnh ghép.

Nếu những cái rễ cây này có thể cảm nhận nhiệt độ hay thân nhiệt thì nó sẽ dễ dàng tránh né thanh củi bốc lửa đang vung vẫy trên tay Hải An.

Nhưng từ đầu tới giờ những cái rễ cây chưa từng tránh né. Hải An nghiến răng, âm thanh mọi người la hét vang lên làm cậu bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ đang bế tắc.

Hải An lao nhanh đến chỗ một thành viên vừa ngã trên nền đất, cậu đâm thanh củi nóng xuống một nhánh cây đang cố gắng lại gần. Nhánh cây bắt lửa nhưng vết cháy không lan rộng.

Hải An yên lặng nhìn mọi người. Anh Đoàn cùng Minh Phi thay phiên nhau tấn công và bảo vệ. Những thành viên khác thì cố gắng đảm bảo an toàn cho lưng cùng chân của hai người dẫn đầu.

Hải An không thể suy đoán ra thêm được điều gì khác. Cậu đang thiếu một chi tiết mấu chốt. Ngay lúc gấp gáp đó, giọng nói trầm ổn của cục lông đỏ vang lên.

[Đi thẳng mười bước, sang trái ba bước, thân cây đầu tiên, cách mặt đất 50 - 60cm]

Sau khi giọng của cục lông đỏ vang lên, cơ thể cửa Hải An khựng lại, não của cậu cấp tốc suy nghĩ.

Nhưng không tới vài giây, Hải An theo lời chỉ dẫn của Cục lông đã tìm tới trước một thân cây gồ ghề.

Cậu trai trẻ liếc mắt nhanh chóng đến vị trí cách mặt đất 50-60cm trên thân cây.

Chộp tới,… Ngay sau đó, những nhánh rễ cây xung quanh nổi điên và lao tới tấn công Hải An.

Hải An lùi về giữa mọi người. Cậu trợn mắt nhìn vào lòng bàn tay của mình. Một loại thực vật ký sinh không có rễ, không có cành, cũng không có lá. Nó mang hình dáng của một nụ hoa nhỏ cỡ 3cm.

Nó chính là mảnh ghép còn thiếu mà Hải An đang tìm.

Hải An bóp nát nụ hoa trong lòng bàn tay, cậu cười thành một tiếng dài.

‘Tìm thấy rồi nhé…’

Đúng như những gì Hải An từng suy đoán, sinh vật điều khiển những cái rễ cây, nó sử dụng thân nhiệt của con người để định vị.

Và loại thực vật ký sinh mà Hải An vừa bóp nát, nó đóng vai trò như một “Camera nhiệt”. Sinh vật biến dị có trí khôn sẽ thông qua những bông hoa đó mà điểu khiển những rễ cây tiến lên trong làn sương mù dày đặc.

Đó cũng là lý do mà nó có thể tránh những đám lửa một cách dễ dàng nhưng lại không thể né thanh củi nóng cầm trên tay.

Việc những nhánh cây bỗng nhiên nổi điên tấn công Hải An ngay khi cậu tìm thấy nụ hoa cũng phần nào chứng minh cho suy đoán đó.

Những nụ hoa ký sinh này không thể di chuyển, nếu có thể phá huỷ toàn bộ chúng thì sẽ khiến mọi người ở đây dễ thở hơn. Hải An hét về phía Minh Phi.

- Em mượn thanh đoản kiếm.

- Hả? Gì?

Minh Phi bối rối hỏi ngược lại.

- Thanh. Đoản. Kiếm. Cho. Em. Mượn!

Hải An chậm rãi gằn từng chữ một. Minh Phi đơ người ra nhưng cũng chuyền thanh đoản kiếm cho Hải An. Ngay khi nhận được thanh đoản kiếm, cậu cũng ra hiệu cho cục lông đỏ trong đầu.

‘Tiếp tục nào!’