Đội Hậu cần bắt tay ngay vào công việc dựng lều và sắp xếp. Hải An đang nhóm lửa. So với sự náo nhiệt của mọi người thì bầu không khí quanh Hải An có phần trầm lắng hơn.
Anh Đoàn hướng dẫn bước tới gần đám lửa.
- Em trai… cảm thấy ổn chứ.
Hải An không lên tiếng, cậu chậm rãi gật đầu. Có lẽ Hải An không biết nhưng trong suốt cả buổi chiều thì anh Đoàn là người để ý cậu nhất.
Cả những cái cau mày mà Hải An thể hiện ra khi nói chuyện với cục lông cũng bị nam trung niên trước mặt ghi nhớ.
- Nếu hành lý nặng quá thì anh xếp cho em phần nhẹ hơn nhé?
Hải An trầm ngầm, cậu nhìn quanh một lượt khu vực cắm trại.
- Không cần đâu ạ, em mang được.
Hải An nhẹ nhàng cười bày tỏ sự biết ơn. Anh Đoàn hướng dẫn cũng không tiện nói quá nhiều. Thế là một đêm náo nhiệt đần trôi qua.
Sáng hôm sau, cả nhóm bắt đầu leo núi. Anh Đoàn cầm lấy bản đồ và chỉ về vài khu vực có thể dừng chân.
Hải An vẫn mang chiếc balo cao quá đầu, cậu vuốt mặt mệt mỏi.
‘Sao mày lại bắt đầu lảm nhảm nữa rồi?’
[Im đi… đồ ngu ngốc! Ta đang kiểm tra quá trình rèn luyện của ngươi.]
‘Kiểm tra xong chưa? Có thể để đầu óc của tao thanh tỉnh một xíu không?’
[…]
Hải An nghĩ rằng cục lông đỏ chắc đã đi ngủ. Nhưng ngay sau đó, giọng nói có phần trầm trọng của cục lông lại vang lên.
[Ngu ngốc… Ngươi không cảm thấy gì sao?]
Hải An nhăn mặt, gần đây số lần cậu nhăn mặt còn nhiều hơn cả một năm gộp lại.
‘Ý gì?’
[Khu vực này quá yên tĩnh.]
‘Yên tĩnh cũng là vấn đề sao?’
[Ta cảm thấy mọi thứ quanh đây đang sợ sệt.]
[Ngươi càng đi vào sau thì sự sợ sệt của những thứ xung quanh càng rõ.]
Hải An im lặng. Cậu tháo chiếc tai nghe chống ồn xuống. Vành tai của Hải An nhúc nhích.
Yên tĩnh… thật sự rất yên tĩnh. Trong một khu vực rậm rạp cây cối như thế này thì không lý nào lại yên tĩnh như thế.
Hải An nhìn về những người đang vừa đi vừa thảo luận ở phía trước. Bọn họ dường như không cảm nhận thấy điều gì bất thường.
‘Mày nói thứ gì đang sợ sệt?’
[Đụng vào một thân cây bất kì đi. Tập trung tinh thần của ngươi vào đó.]
Hải An ngờ vực làm theo, cậu tiến lại gần một thân cây, áp lòng bàn tay của mình vào bề mặt gồ ghề đó. Ban đầu thì không có gì lạ lùng cả. Nhưng ngay khi Hải An tập trung và đẩy Xúc giác ở lòng bàn tay đến mức tối đa… Cậu hốt hoảng mà rút tay lại.
Run rẩy… Hải An cảm nhận được từng cơn run rẩy của thân cây. Hải An cúi mặt tiến về phía trước cho kịp mọi người.
‘Là sức mạnh của mày sao? Mày có thể kết nối với các sinh vật sống?’
[Không phải, ta chỉ có thể chia sẻ cảm nhận với cây cối và thực vật thôi.]
Câu nói đó khiến Hải An nhớ lại giấc mơ của mình. Trong giấc mơ, cậu từng ngồi trên một nhánh cây. Cậu từng bị gió cuốn lên cao cùng những chiếc lá. Cậu từng trở thành một bông Cẩm Chướng trong phòng của mẹ.
‘…’
Hải An im lặng, cậu đang chờ cục lông đỏ tiếp tục nói.
[Không chỉ riêng mỗi thân cây mà ngươi chạm vào, cả khu rừng này đều đang run rẩy.]
‘Mày biết lý do không?’
[Không chắc nữa, nhưng mà ta nghĩ rằng cả ta, ngươi và những người ở đây sẽ không ai thật sự muốn biết lý do đâu.]
Hải An tin vào lời nói của cục lông. Vì so với cậu, người chỉ cảm nhận được một thân cây, cục lông đỏ có thể cảm nhận được cả khu rừng. Sự nghiêm trọng và nặng nề mà cục lông cảm nhận được sẽ kinh khủng hơn Hải An rất nhiều.
[Ta chỉ có thể nói cho ngươi nghe như thế thôi…]
[Ngươi tự xoay sở cho tốt…]
Hải An bất ngờ.
‘Khoang!’
‘Này! Lông đỏ!’
Giọng của cục lông vang lên thều thào.
[…Là Tuế…]
‘Tuế? Tuế là cái gì? Nói rõ hơn chút.’
[…]
Hải An không còn nghe thấy giọng của cục lông nữa. Cậu nghiến răng.
- Chết tiệt!
Những người đi gần Hải An nảy lên giật mình. Cả bọn quay lại nhìn cậu thiếu niên gầy yếu vừa mới chửi thề. Và những gì họ thấy là cái cau mày đầy gắt gỏng của Hải An.
‘Có phải gần đây mình hơi xui xẻo không?’
Ánh mắt của Hải An không ngừng lườm liếc xung quanh.