Máu Của Bầu Trời

Chương 18: Acacia và những đứa con của Ngài




‘Hửm… Hôm nay cũng là một ngày ồn ào.’

Ta đang cảm nhận những thứ nhỏ nhắn xung quanh mình, những thứ thật ồn ào và luôn làm ta thức giấc.

Ta chẳng có mong muốn gì cả. Nếu có thì ta muốn ngủ, ta muốn yên tĩnh. Đừng có quấy rầy ta. Đừng có… “Ouch!”

‘Các ngươi đang dẫm lên cái gì thế???’

‘Đừng có nhún nhảy trên chân của ta!’

Thật phiền phức! Một lũ sinh mệnh phiền phức! Tại sao ta lại phải đứng ở đây và canh chừng chúng chứ?

Chúng luôn thì thầm với ta, những thứ nhỏ bé đó. Điều chúng làm nhiều nhất là thì thầm mỗi ngày với ta! Ta luôn phải lắng nghe những mơ ước vô nghĩa đó!

‘Ta không có thực hiện được mấy thứ vớ vẩn đó đâu!’

‘Đừng có thì thầm mấy thứ đó với ta nữa!’

‘Phiền phức! Phiền phức lắm đó!’

Nếu những sinh mệnh nhỏ bé này trở nên yên tĩnh và để cho ta ngủ thì biết đâu một ngày nào đó khi ta thức dậy ta sẽ có sức mạnh biến lời thì thầm đó thành thật cũng không chừng.

Các ngươi luôn thì thầm với ta nhưng tại sao lại không lắng nghe yêu cầu ta nói?

‘Im lặng đi! Ồn ào quá! Đừng có dẫm lên chân của ta!’

‘Đừng có ngắt lá của ta nữa!’

‘Cũng đừng có quỳ lạy ta!!’

‘Sức mạnh của ta không sử dụng cho những thứ đó!!!’

Haa… đã bao lâu rồi ta chưa có một giấc ngủ đúng nghĩa? Ta không biết tại sao lại thế nhưng ta phải ở chỗ này để bảo vệ chúng hàng nghìn năm.

Ta thật sự buồn ngủ lắm rồi… Mấy nghìn năm qua bọn chúng đã sống rất vui vẻ. Con cháu của bọn chúng cũng sống rất vui vẻ… Nhưng mà ta mệt lắm, ta không thể canh chừng được nữa đâu.

Nếu các ngươi cứ mãi ồn ào như thế… như thế… thì… thì…

——————————

‘Hự… thật là một cảm giác tuyệt vời.’

‘Lâu rồi ta không được ngủ thoải mái như thế…’

‘Mm… đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ?’

‘Những sinh mệnh nhỏ bé đó đâu cả rồi?’

‘Yên tĩnh quá…’

‘Bọn chúng từ bỏ thói quen thì thầm mấy thứ vô nghĩa kia rồi à?’

‘Hừm… không thấy đứa nào dẫm lên chân ta nữa!’

‘…’

‘Kỳ là quá…’

‘Kỳ lạ… Những thứ nhỏ bé đó đi đâu hết rồi?’

‘Yên tĩnh quá…’

Từ khi sinh ra ta đã có thể nghe hiểu tất cả mọi thứ. Chân của ta mọc ở khắp nơi. Lá của ta cũng có rất nhiều. Những chiếc lá rụng và được gió thổi trôi, nó giúp ta cảm nhận được hình đáng của mọi thứ.



Xung quanh ta có rất nhiều sinh mệnh nhỏ bé. Nhưng sinh mệnh đó rất yếu đuối, cực kỳ yếu đuối. Nhưng chúng lại phát triển số lượng rất nhanh. Chúng làm tổ quanh chân của ta, chúng sùng bái ta, chúng phá hỏng giấc ngủ của ta. Chúng thì thầm với ta những thứ vô nghĩa nhưng chưa từng cầu xin về sức mạnh của ta.

Ta từng mong bọn chúng im lặng. Ta mong chúng đừng lại gần ta nữa. Nhưng mà… bọn chúng đâu hết rồi? Những thứ nhỏ bé và yếu ớt đó?

Lại không biết qua bao lâu. Khi ta đang dần chìm vào sự yên tĩnh tẻ nhạt, ta đã nghe lại những lời thì thầm đó. Những thứ nhỏ bé đó đang thì thầm lại với ta.

Nhưng mà lạ quá… sao lại chỉ có một sinh mệnh đến thế này? Sao lại khóc vậy? Ta chỉ ngủ một chút thôi mà… bây giờ ta đã tỉnh rồi, ta không còn thấy buồn ngủ nữa.

Đừng khóc mà… hãy nói cho ta nghe lời thì thầm của ngươi.

‘Ta sẽ giúp ngươi thực hiện nó.’

‘Bây giờ ta đã có đủ tỉnh táo để làm điều đó.’

[Xin người! Xin người! Đại Thụ Acacia! Con xin người hãy trừng phạt lũ khốn đó.]

‘“Lũ khốn” là gì? Sinh mệnh nhỏ nhé à, ngươi đang nói gì vậy?’

[Đại thụ Acacia! Lũ khốn đó! Xin ngài hãy ban cho chúng cái chết khó coi nhất.]

‘Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả? Ai muốn chết thế?’

‘Mặc dù sức mạnh của ta không thể cướp đoạt sự sống nhưng mà ta sẽ lắng nghe ngươi.’

[Lũ khốn đó đã diệt tộc của chúng ta, lũ đó đã phá huỷ ngôi nhà của chúng ta, lũ đó bắt nhốt và hành hạ anh em chúng ta, lũ khốn đã đánh chiếm nơi này, lũ khốn đó đã… hức… hức…]

‘Đừng khóc mà… hãy nói cho ta nghe nữa đi, ngươi đang cố gắng làm gì thế?’

[Con, người con duy nhất còn lại của Ngài, con xin hiến dâng lại mạng sống của mình cho Ngài, xin Ngài, Đại Thụ Acacia, hãy trả thù cho những đứa con đã chết oan uổng của Ngài…]

[Hãy để máu của kẻ thù trở thành lời an ủi cho những linh hồn tội nghiệp chúng con.]

[Hãy để sự sống của kẻ thù trở thành chất dinh dưỡng cho mảnh đất này.]

[Hãy để thân xác của kẻ thù đón trọn sự lạnh lẽo của từng cơn gió.]

[Hãy giành lại sự tự do cho cả Ngài và con…]

‘Ta nghĩ là mình hiểu rồi, có phải ngươi đang gặp nguy hiểm không? Mm… Mặc dù ngươi chưa từng hỏi xin sức mạnh của ta. Nhưng mà ta sẽ cho ngươi một phần nhỏ. Đừng khóc nữa…’

[A? Đây! Đây là!!!]

‘Nghĩ lại thì bây giờ ta có hơi nhớ tới sự ồn ào của các ngươi rồi.’

——————————

‘…Vẫn yên tĩnh… Phedra khi nào thì bạn bè của ngươi mới quay lại?’

[Ngài Acacia… Hiện tại, con của ngài chỉ còn lại duy nhất một mình tôi thôi. Mong ngài hiểu.]

‘Mmm… vậy sao?’

Lúc trước vì ồn ào mà ta đã không thể ngủ. Nhưng bây giờ dù đã yên tĩnh,… ta vẫn cảm thấy thật khó chịu. Phedra nói tất cả anh em của đứa trẻ đó đều đã chết.

‘Nhưng mà không phải còn có [Ngươi] sao?’

‘Ta cảm thấy ngươi rất giống với những thứ nhỏ bé đó.’

‘Ngươi đã sống được một khoảng thời gian rồi…’

‘Nhưng sao tới bây giờ ta mới có thể cảm nhận thấy người?’

‘Ngươi đang ở đâu vậy? Hử?’

‘Ngươi đang cảm thấy đau sao?’



‘Ngươi có đang gặp nguy hiểm không?’

‘Hãy đến đây đi, đến gặp ta và Phedra… đứa trẻ đó sẽ rất vui khi nhìn thấy ngươi.’

‘Trước khi ngươi có thể đến được đây, ta sẽ bảo vệ ngươi… bảo vệ ngươi khỏi cái chết.’

‘Đó là thứ ta làm giỏi nhất đó. Hì’

‘Hãy nhanh chóng tới đây nhé.’

‘Ta sẽ không nói với Phedra chuyện của ngươi đâu.’

‘Hãy cùng nhau tặng cho đứa trẻ đó một bất ngờ…’

‘Ta và Phedra sẽ ở đây chờ người.’

——————————

‘Mmmm…’

Chậm rãi, Hải An không thể cảm nhận được sức nặng của cơ thể mình. Thay vào đó cậu lại cảm thấy lung lay mỗi khi có cơn gió lướt ngang. Chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ để khiến cho Hải An có cảm giác như sắp bị thổi rớt.

Mở mắt, Hải An thấy trước mặt nhìn là một ô cửa sổ bằng kính trơn. Cậu thấy được mọi người đằng sau tấm kính ấy, những Du Hành Giả của nhóm “Mặt Trăng”. Mọi người đang tụ tập bên trong một căn phòng bệnh.

Nhóm trưởng Lê Hải đã tỉnh, mặc dù vẫn còn nằm trên giường nhưng khuôn mặt của nhóm trưởng hồng hào và đầy sức sống.

Hải An thấy người anh trai hơn mình 10 tuổi đang ngủ ngay trên giường bên cạnh. Anh Bảo vẫn chưa tỉnh, nhưng trông anh không có vẻ gì như đang hôn mê, có vẻ chỉ là một giấc ngủ ngắn.

Nhìn mọi người đùa giỡn bên giường khiến Hải An cũng bất giác mỉm cười.

Hải An nhìn lại tình hình của bản thân hiện tại. Cậu đang ngồi bên trên một nhánh cây lớn. Nhưng lại không thể cử động hay nói chuyện. Tất cả những gì Hải An có thể làm là quan sát và lắng nghe.

Một cơn gió lớn giữa trưa thổi qua. Nó khiến ý thức của cậu run rẩy mạnh mẽ rồi rớt xuống… Mặc dù đang rớt xuống nhưng tốc độ chạm đất lại rất chậm. Ý thức của Hải An còn bị lộn ngược mấy vòng trong cơn gió.

Hải An nhìn lên cái cây cậu đã ngồi. Cái cây này trong mắt cậu thật to lớn. Xuyên qua những tán cây là có thể nhìn thấy được Bầu Trời. Bầu Trời thật mênh mông và xa xôi.

[Cho tới khi chúng ta gặp mặt,… ta sẽ bảo vệ ngươi khỏi cái chết.]

Giọng nói ấm áp và chậm rãi của ai đó đã vang lên.

Chạm đất. Thế giới trong mắt Hải An lâm vào bóng tối…

Lần nữa mở mắt, Hải An cảm thấy mình đang trôi trong không khí. Xung quanh cậu là những làn gió nóng và khô. Những làn gió đã cuốn cậu lên cao, nó khiến tầm nhìn của Hải An được mở rộng.

Hải An nhìn thấy một thân ảnh rất quen thuộc nhưng giờ lại thấy có chút xa lạ. Chị Hà với bộ vest nữ ôm sát người. Môi chị thoa son đỏ nhưng không còn treo nụ cười. Ánh mắt chị bình tĩnh, nhưng nhiều hơn là lạnh nhạt.

Gương mặt chị hôm nay bôi một lớp trang điểm mỏng. Là chị Hà nhưng dường như không phải là chị Hà trong trí nhớ của Hải An.

Rủ mắt, thế giới xung quanh Hải An biến thành bóng tối…

Lần thứ ba mở mắt, Hải An nhìn thấy thân ảnh gầy gò của mẹ. Mẹ với gương mặt nhợt nhạt đang nằm trên giường bệnh. Đôi bàn tay đang lật qua từng trang sách.

Hải An đang ở trong phòng bệnh của mẹ, cậu đang đứng trước ô cửa kính và quan sát khắp phòng.

Hải An nhìn thấy kế bên giường bệnh là khay cơm còn hơn phân nửa. Điều hoà không được bật và bòng bệnh lại có chút tối tăm.

Hải An nghĩ, lần sau tới gặp mẹ chắc chắn sẽ phải mang theo cơm nhà và cả trái cây nữa.

Hải An xoay mặt nhìn về ô cửa kính, cậu thấy được hình dáng lúc này của bản thân.

Phản chiếu trong tấm kính là những bông hoa Cẩm Chướng đang được trưng trong bình. Và cậu là một trong số những bông hoa đó.

Thế giới ý thức của Hải An lại lần nữa lâm vào bóng tối,… Không biết lần tới, khi bóng tối tan sẽ là bao lâu, có khi là vĩnh viễn cũng không thể tan.