Máu Của Bầu Trời

Chương 13: Khó hiểu (2)




Tòa nhà chi nhánh của Hiệp hội Du Hành Giả ở tận khu thứ 2, là một nơi rất rất xa so với khu vực mà Hải An sống. Chi phí di chuyển bằng các phương tiện công cộng lại rất tốn kém nên cậu trai trẻ đã lựa chọn cách rời nhà từ khi mặt trời chưa lên để đi bộ đến Hiệp Hội.

Trước khi ra khỏi nhà, Hải An còn kỹ lưỡng chọn quần áo và giày dép. Một bộ đồ thể thao dài tay màu trắng, một đôi giày thoải mái và sạch sẽ.

Hải An còn tự mua cho mình một chiếc bánh mì nhìn có vẻ rất ngon trong một cửa hàng tiện lợi. Mặc dù nó thật sự không ngon như những gì Hải An mong chờ, nhưng được ăn một thứ mà những ngày trước cậu không dám ăn cũng đã tạo ra một nguồn động lực cho một ngày làm việc cực nhọc.

Cuối cùng thì… Những thứ đó chả để làm gì cả.

Một ngày làm việc vất vả để nhận được một khoảng lương cao cũng chẳng xảy ra.

Hải An đang lang thang trong một khu công viên nhỏ. Những cơn gió nóng và khô thổi qua vạc áo khoác. Cậu kéo sát chiếc nón để che khuất gương mặt.

Cậu trai trẻ ngồi xuống một bãi cỏ có bóng râm bao phủ. Cậu nhìn dòng người đang hối hả qua lại trên những con đường ở phía xa.

Hải An ngẩn ngơ mà chẳng suy nghĩ gì cả, tâm trí cậu bây giờ chỉ có sự trống rỗng, mặc cho những làn gió cuốn trối.

Cuộc sống của Hải An từ nhỏ đã chưa từng là dễ dàng, dù căn bệnh Rối loạn cảm giác kia có xuất hiện hay không thì cuộc sống vẫn cứ là những chuỗi ngày mệt mỏi.

Mỗi khi tìm ra được cách giải quyết cho một vấn đề thì lại có những rắc rối khác xuất hiện. Cuộc sống vẫn luôn như thế. Đó là cách thế giới chọn lọc và đào thải những sinh mệnh vô dụng.

Hải An cũng không phải đưa trẻ lớn lên trong nuông chiều. Tâm trí cậu luôn trưởng thành trước tuổi, linh hồn cậu luôn cứng rắn vượt xa vẻ bề ngoài. Cậu chưa từng khóc lóc, chưa từng vòi vĩnh cũng chưa từng than vãn gì về cuộc sống, cậu chỉ biết cứng đầu mà tiến lên, bướng bỉnh mà không từ bỏ, cam chịu mà tiếp tục làm.

Nhưng… Hải An cũng chỉ mới là một đứa trẻ vừa bước chân vào độ tuổi 15. Đó chưa phải độ tuổi phù hợp để cậu tự mình đối mặt với thế giới.

Cậu trai trẻ ngã người trên thảm cỏ. Cậu đưa hai tay che lấy gương mặt đang không rõ có biểu cảm gì bên dưới chiếc nón trắng…

——————————

Bầu trời tối dần, Hải An rề rà đi qua dãy hành lang trước nhà. Cậu nhìn thấy chị Hà đang đứng đó. Chị Hà đang chờ cậu ngay phía trước cửa. Những lọn tóc đầy mồ hôi, gương mặt hơi hơi ửng đỏ. Chiếc áo sơ mi cũng không còn phẳng phiu. Những chi tiết đó đều nói rằng chị đã chờ ở đây rất lâu.

Như bình thường Hải An sẽ ngay lập tức chạy đến rồi ríu rít bày tỏ sự áy náy. Nhưng lúc này, cậu chẳng muốn làm gì cả, chẳng còn tí tinh thần nào để thể hiện cảm xúc.

Hải An nhìn chị Hà đang bước đến trước mặt. Rồi ánh mắt của cậu lại rơi lên thứ mà chị Hà đang cầm. Một hình dạng quen thuộc, một chiếc bọc cũ kĩ cùng với đó chắc chắn là những tờ tiền mới toanh ở bên trong.

- An… chị chờ em mãi. Hôm nay cô như thế nào rồi?

Ánh mắt của Hải An rời khỏi bọc tiền, cậu nhìn khuôn miệng của chị Hà, nhưng kỳ lạ là não cậu lại chẳng thể tập trung suy nghĩ được gì từ những cử động đó.

Hải An tháo xuống một bên tai nghe, cậu hỏi lại chị Hà.

- Vâng ạ?

Ánh mắt của chị Hà chùng xuống khi thấy vẻ mặt mất tập trung của Hải An.

- Mm… Không có gì… cả ngày nay em đã ăn gì chưa?

Hải An nhận thấy ánh mắt lo lắng của chị Hà, cậu né tránh nó rồi trả lời.



- Uhm… chị đừng lo.

Cảm thấy bầu không khí không được tốt lắm, chị Hà nhanh chóng vào chủ đề.

- Gần đây chị lại gom được thêm ít tiền… em cầm lấy bồi bổ cho cô. Cũng mua đồ ăn cho mình nữa, chăm sóc cơ thể cho tốt, cô mà thấy thì cũng không vui.

Hải An vẫn né ánh mắt của chị Hà, cậu nhìn xuống mặt sàn của hàng lang. Cả cơ thể lách người qua để bước tới trước cửa nhà.

- …Em thật sự không sao mà. Số tiền lần trước chị đưa còn dư nhiều lắm… Để chị chờ lâu vậy em cũng ngại nhưng mà giờ em đang hơi mệt, chỉ muốn đi ngủ thôi. Để hôm khác em sang quán tìm chị nhé.

Hải An cười gượng gạo, hai bên khoé môi không thể nhếch lên theo một cách tự nhiên được nữa. Cậu nhanh chóng mở cửa.

- Hôm nay, thật sự xin lỗi chị nhiều.

Hải An đóng cửa trước vẻ mặt bối rối và không nỡ của chị Hà.

Ngay khi cánh cửa vừa đóng kín, ánh mắt có chút tiếc nuối của chị Hà bỗng trở nên sắc sảo hơn bao giờ hết. Chị dùng một tay vuốt mái tóc đầy mồ hôi. Trên miệng cũng không còn treo nụ cười thân thuộc.

‘Gần đây, mình hành động có hơi hấp tấp…’

Chị Hà đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cánh cửa đã đóng.

‘Chắc là… không thể nào đâu.’

Chị rời ánh mắt và dứt khoát bỏ đi.

Phía sau cánh cửa, Hải An đang nằm sấp trên tấm nệm mỏng. Cả cơ thể đều trở nên buông thả, ngay lúc đó đầu óc cậu đã thừa cơ hội và trở nên náo loạn. Cậu nhớ lại mọi sự kiện trong những ngày này.

‘Một số tiền lớn và mới…’

‘Tin nhắn đột ngột của bệnh viện vào giữa đêm…’

‘Bị hiệp hội từ chối nhận hồ sơ…’

‘Và… và…’

Sự hỗn loạn ngày càng lớn, đôi mắt đang lim dim của Hải An mở to.

‘…Cuộc gọi đó! Cuộc gọi mà chị tiếp tân nhận được khi mình đang viết hợp đồng!’

Một suy nghĩ điên rồ xuất hiện trong đầu.

‘Chị Hà… từ đâu đến?’

Ngay lúc chuẩn bị hoàn chỉnh những mảnh ghép lại với nhau, thiết bị liên lạc trong túi quần của Hải An run lên. Cơn run đó cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu. Hải An lấy thiết bị liên lạc ra nhìn. Đó là một cuộc gọi, một cuộc gọi có số hiệu rất lạ. Hải An hồi hộp kết nối. Đầu đường truyền bên kia là một giọng nói trẻ trung của một người con trai.



/Alo… Aloo… có ai ở đó không?/

- Ai vậy?

Hải An nghi hoặc trả lời.

/A! Có người này. Cậu gì ơi, có phải cậu gần đây đang ứng tuyển cho vị trí hậu cần của các đội Du Hành Giả không? Bên nhóm của tôi đang cần tuyển gấp vài người. Cậu biết đó, hậu cần không phải là một vị trí có thể đi tuyển lung tung. Bên Hiệp Hội đã sắp xếp vài người cho nhóm chúng tôi rồi nhưng gần lúc xuất phát thì số lượng vật dụng cần mang theo lại gia tăng. Thành ra bên chúng tôi đang thiếu nhân lực mà thời gian không còn nhiều để yêu cầu phía Hiệp Hội gửi thêm. Nếu có thể hãy tham gia với chúng tôi. Mặc dù không có hợp đồng hay bảo hiểm như phía Hiệp Hội, nhưng chúng tôi có thể trả cho cậu gấp ba!/

Hải An tròn mắt, mí mắt cậu giật giật.

‘Gấp ba!!’

‘A! Không, không. Đó không phải điều quan trọng.’

‘Đối phương vào vấn đề rất nhanh. Lời nói cũng không vấp. Cứ như là đã từng nói như vậy với nhiều người khác.’

‘Lừa đảo?’

Hải An nhìn thiết bị liên lạc đang chập chờn.

- Làm sao cậu biết tôi đang muốn tìm việc?

/Nhóm của bọn tôi đã tới đây từ rất sớm. Bọn tôi đi loanh quanh ở mọi khu vực. Tôi đã đi ngang qua cậu trong trung tâm dịch vụ cho thuê đồ điện tử. Tôi cũng vô tình thấy nội dung trên màn hình của cậu. Thật ngại quá… haha./

Hải An nhướng mày. Có rất nhiều người đi ngang qua cậu khi cậu ở trong trung tâm dịch vụ.

- Làm sao lại biết số hiệu liên lạc của tôi?

/Haha… cái này thì… Là nhờ sức mạnh của gia đình./

Hải An trầm ngâm. Cậu không có cơ sở để khẳng định liệu đây có phải là một trò lừa đảo.

/Umm… Cậu gì ơi, cậu còn ở đó không thế?/

- Có, tôi đang suy nghĩ.

/Cậu thấy công việc này thế nào? Câu yên tâm đây 100% không phải tin nhắn lừa đảo. Sáng mai là chúng tôi sẽ xuất phát rồi. Điểm tập chung cũng ở khu đông người. Nếu được thì cậu trả lời liền luôn giúp tôi nhé./

Hải An đưa tay lên vỗ gáy.

‘Không có bảo hiểm, không có hợp đồng… Nhưng tiền công là gấp ba.’

- Ngày mai mọi người tập trung ở đâu vậy? Có giờ cụ thể sao?

/Cậu đồng ý hả? Tốt. Chúng tôi thuộc nhóm Du Hành Giả “Mặt trăng”. Nhóm trưởng là Du Hành Giả 6 sao Lê Hải. Sáng mai vào lúc sáu giờ sáng hãy đến cổng chính của khu vực 4. Tên tôi là Gia Bảo. Khi cậu đến và báo tên tôi, mọi người sẽ hướng dẫn cậu. Chúng tôi một 100% đều là những Du Hành Giả có chút tên tuổi, sẽ không quỵt tiền cậu đâu!/

Kết thúc cuộc gọi, Hải An thở ra một hơi dài, gần đây cuộc sống cứ bị đảo lộn hết cả lên. Ít ra thì cuối cùng cũng có một công việc tạm thời để kiếm tiền.