Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu

Chương 31:Cuộc nói chuyện ngoài vườn hoa




\- 'Con xin phép đi lên phòng đây ạ\.' Cô nói rồi bước đi\, ánh mắt của Thụy Nhãn dán vào tấm lưng cô\, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an\, như thể người phụ nữ này sẽ giành thứ gì đó rất quan trọng đối với cô\.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô đứng trước cửa sổ, tấm kính dày ngăn cách cô với màn đêm ngoài kia, thầm thở dài một tiếng. Cậu vẫn chưa về sao?

Phía dưới, ánh đèn của chiếc xe chiếu thẳng vào, chiếc xe tối màu nhanh chõng dỗ tại hầm. Khương Gia Hy chăm chú nhìn xuống, ánh mắt có chút mong đợi. Nhưng...

Đường Gia Huy từ trên xe bước xuống, anh ta chỉnh lại chiếc cravat rồi đi vào trong nhà. Khương Gia Hy có chút thất vọng, nhưng rồi chợt phát hiện ra bản thân mình thật kì quặc. Cô đang đợi cậu trở về sao?

Với tư cách gì chứ? Và đợi cậu để làm gì? Khẽ cười bản thân, cô từ khi nào trở nên như vậy? Bàn tay kéo chiếc rèm cửa màu trắng lại rồi quay lưng.

Đúng lúc này Đường Gia Huy từ bên ngoài bước vào, anh ta đóng cánh cửa lại rồi treo chiếc áo khoác lên giá, thấy khuôn mặt có chút mệt mỏi của cô thì khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua.

Khuwong Gia Hy tránh sang một bên bước ra ngoài, căn phòng đang rộng rãi có thêm anh ta không khí bỗng trở nên thật ngột ngạt.

\- 'Cô bày ra bộ dạng đó với chồng mình sao?' Không kìm được\, anh ta tức giận hỏi\.

Khương Gia Hy quay lại nhìn anh ta, hôm nay cô đã quá mệt, không muốn đôi co thêm :'Tôi bày ra bộ dạng gì sao? Ngày nào cũng như thế, hôm nay anh quan tâm làm gì?'

Giọng cô nhẽ bâng, hơi khàn khàn. Đường Gia Huy cười lạnh :'Cô đừng nghĩ sẽ dùng được cách lạt mềm buộc chặt, Đường Gia Huy tôi không dễ thay đổi như cô nghĩ đâu.'

Ánh mắt cô cụp xuống, môi nở nụ cười chế giễu, đàn ông đôi khi cũng có lúc tự tin vượt quá mức cho phép. Cô đi xuống vườn hoa đi dạo, có lẽ nhân vật chính chưa về nên họ vẫn đang ngồi nói chuyện, chưa dùng cơm. Không sao, dù gì cô cũng chẳng thấy đói, căn bản giờ ăn gì cũng không thấy ngon.

Hai bàn tay khẽ xoa lấy bờ vai của mình, cô bước chậm rãi từng bước, trong đầu luôn là những vấn đề về mẹ cô, về Khương gia và về cậu.

\- 'Tại sao không vào nhà? Giờ này sương đang xuống\, chị định để bị ốm sao?'

Một giọng nói vang lên sau lưng cô, khiến cô giật mình quay người lại, nhưng rồi ánh mắt hạ xuống :'Cậu về rồi.'

\- 'Chị đợi tôi?' Giọng cậu có chút mong đợi câu trả lời\.

Khương Gia Hy khẽ cắn môi, trời ạ, hỏi một câu liền vạch rõ tâm trạng của mình, hai má khẽ hồng lên, cũng may trời đã tối nên cậu nhìn không rõ lắm.

\- 'Không có\, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi\.'

Đường Duật Hành cười nhạt, cậu vừa mới hi vọng điều gì vậy? Thật nực cười.

\- 'Đi vào trong đi\.' Cậu nói\.

Khương Gia Hy khẽ nói :'Bên trong đang có khách đến...?'

Đường Duật Hành nhìn về phía sân trước biệt thự, vừa rồi cậu chạy thẳng vào hầm để xe không để ý, rồi sau đó nhìn thấy cô nên đi ra đây ngay. Khách đến giờ này còn chưa về, có lẽ là họ rồi...?

\- 'Khách ngồi ở dưới phòng khách\, không ngồi trên phòng của chị\, đi xuống đây làm gì?' Cậu hỏi\.

Khương Gia Hy cắn môi. nhỏ giọng :'Cậu biết là ai đến rồi sao?'

\- 'Ừm\.' Cậu đáp lại bằng giọng mũi\, ánh mắt chăm chú quan sát cô\.

Biết rồi? Biết rồi tại sao không đi vào, đứng ngoài này để làm gì? Cậu không sợ bị hiểu lầm sao?

\- 'Đi vào thôi\.' Cậu nói\, hôn lễ là được sắp đặt từ nhỏ\, đã qua rất nhiều năm rồi\, cậu không thể đồng ý cái hôn lễ đó được\, cậu đối với Thụy Nhan chỉ như một người anh trai\.

Nhớ năm đó xảy ra chuyện của mẹ cậu, đã có một cô bé rất ngây thơ lẽo đẽo đi theo cậu, dỗ dành cậu như một đứa trẻ, trong khi cô còn nhỏ tuổi hơn cậu. Dần dà cậu xem cô như em gái mình, còn cô thì lại khác, thời gian sau gia đình cô sang Mỹ, thời gian đầu cậu rất buồn, tâm trạng cũng giống như lúc mẹ cậu mất vậy.

Bao nhiêu năm qua cậu cũng quen dần, cô luôn gọi về cho cậu trước, gửi quà từ bên Mỹ nhân tất cả các ngày lễ, nhưng cậu lại không đáp lại, bởi vì sợ cô sẽ càng thêm hi vọng.

Đến tận bây giờ chiếc tủ lớn trong phòng cậu vẫn đang đựng rất nhiều hộp quà mới mà cô gửi về cho cậu, cậu chưa một lần mở ra xem.

\- 'Tôi muốn ở ngoài dạo một lát\.\.\.cậu vào đi\.' Cô thấy cậu đăm chiêu thì khẽ nói\, kéo cậu về thực tại\.

Đường Duật Hành nhìn vào đồng hồ, chiếc đồng hồ đắt tiền phát ra ánh sáng yếu ớt :'Chuyện vào trong chị đã kì kèo với tôi gần ba phút. Tôi có thể bế chị vào. Nên nhớ ngày hôm nay chúng ta vận độn không hề ít, đến tôi cũng thấy mệt chứ đừng nói đến chị...'

Khương Gia Hy hốt hoảng nhìn xung quanh, cậu nói chuyện này như vậy bị phát hiện thì sao đây?

Khuôn mặt đỏ bừng lên, cô ngoan ngoãn bước đi theo cậu vào trong. Đường Duật Hành hài lòng bước nhanh hơn, cả hai đi vào trong biệt thự.

\- 'Bố\, mẹ cả\. Cô chú Thụy\, đã lâu rồi không gặp\.' Cậu lễ phép nói\, giọng nói nghiêm túc nghe thật hay\, ấm áp\. Ánh mắt khẽ nhìn qua Thụy Nhan\.

Khương Gia Hy nhìn cậu rồi cúi đầu bước lên cầu thang, có lẽ từ giờ cậu sẽ chẳng làm phiền cô nữa, như vậy không phải tốt sao? Tại sao cô lại thấy khó chịu như vậy?