Mắt

Chương 6




Edit: Thiên Địa hội

___

Thứ bảy, sau khi rời giường, Dư Thần Dật tới gần cửa sổ kéo rèm ra, bấy giờ mới thấy trên cửa sổ đã bám đầy sương mai ẩm ướt. Anh chỉ đứng cạnh thôi mà cũng có thể cảm nhận được khí lạnh bên ngoài.

Anh cầm điện thoại lên xem có tin nhắn chưa đọc không, sau đó mới mở phần dự báo thời tiết lên. Nhiệt độ hôm nay thấp hơn hôm qua nhiều, có lẽ buổi tối sẽ còn tiếp tục hạ nữa.

Dư Thần Dật tắt lò sưởi rồi vào phòng tắm rửa mặt. Nhìn đồng hồ thấy mới hơn mười giờ sáng, bọn họ hẹn nhau lúc mười hai rưỡi trưa, còn khoảng hai tiếng nữa mới đến giờ.

Anh suy nghĩ một lát rồi quyết định đi nướng một cái bánh mì lót dạ, ăn một cái sandwich thôi cũng không tới mức khiến anh lát nữa không ăn trưa được.

Dư Thần Dật hơi làm biếng, nghĩ chỉ ăn một cái sandwich chắc cũng không cần bỏ lên đĩa, về sau còn phải rửa này nọ nữa. Vậy là anh cầm luôn bằng một tay, tay kia bưng cà phê, lúc ra khỏi phòng bếp trên miệng còn cắn một cái sandwich khác.

Anh để đồ lên bàn, lúc kéo ghế ra ngồi mới thấy có tin nhắn mới.

Cố Châu Lâm gửi. Anh vừa mở ra xem đã thấy đó là tin nhắn nhắc nhở: "Anh ơi hôm qua nhiệt độ thấp, hôm nay lại hơi lạnh, lúc ra ngoài anh mặc áo dày chút nhé, em sợ anh bị cảm."

Dư Thần Dật cười cười, trước nay đều là anh chăm sóc Cố Châu Lâm, bây giờ thì lại đảo lộn hết cả.

Đáy lòng anh mềm nhũn, nhắn tin trả lời: "Biết rồi, khi ra ngoài em cũng mặc dày chút, trước khi đi nhớ nhắn cho anh để anh chuẩn bị ra cửa luôn kẻo lại cứ đứng chờ ngốc dưới lầu."

Cố Châu Lâm rep rất nhanh, còn gõ một cái icon con mèo: "Vâng ạ, anh ăn sáng trước đi, trưa nay em lại đưa anh đi ăn ngon."

Dư Thần Dật thấy mèo mắt to đáng yêu đang nhìn mình, không tự chủ được mà cảm thấy vui vẻ. Anh đưa điện thoại ra chụp một tấm bánh sandwich: "Đang ăn nè."

Lần này Cố Châu Lâm lại không trả lời ngay. Dư Thần Dật nghĩ hắn đã đi ăn sáng rồi nên lại định tắt điện thoại đi, chẳng ngờ không cẩn thận đụng phải màn hình rồi phóng to ảnh vừa gửi.

Dư Thần Dật cúi đầu nhìn, không hiểu tại sao đột nhiên lại cảm thấy buồn cười.

Ban nãy anh dùng camera tự động lấy nét, hệ thống tự điều chỉnh focus vào chỗ anh vừa cắn trên sandwich, mà trên ấy đang bị thiếu mất một miếng, còn có cả dấu răng.

Dư Thần Dật nhìn dấu răng kia một lúc, sau khi nhìn xong thì thu nhỏ ảnh chụp rồi tiếp tục ăn bánh. Lỗ tai anh hơi đỏ, nghĩ: Không phóng to ảnh thì không thấy, chắc Tiểu Lâm... sẽ không để ý đến chi tiết này đâu ha?

Tiếc rằng Dư Thần Dật đã đoán sai.

Cố Châu Lâm cầm điện thoại di động, phóng to hết cỡ chỗ bánh sandwich bị thiếu mất một miếng kia. Yết hầu của hắn chuyển động, cổ cũng nổi gân xanh, chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy hắn đang hít thở dồn dập.

Hắt hít sâu vài hơi, nhìn chằm chằm dấu răng nọ, ngón tay run rẩy sờ hàm răng của mình, sau cùng nở nụ cười. Khớp hàm mở ra, gặm cắn ngón tay của chính mình, sau đó lại từ từ chuyển động, cắn đến các đốt ngón tay: "Anh... Anh Thần Dật ơi..."

"Hì hì..." Cố Châu Lâm bật cười, ánh mắt tràn ngập si mê và quyến luyến, âm thanh run rẩy: "Cắn cắn em này, anh à... Anh chỉ được cắn em thôi..."

Hàm răng của hắn day nghiến ngón tay, phát ra âm thanh khiến cho người nghe ê cả răng. Cố Châu Lâm đưa mắt nhìn đồng hồ con lắc đang treo trên tường.

Tích tắc, tích tắc.

"Còn một tiếng năm mươi tám phút nữa..." Cố Châu Lâm hơi ngoẹo đầu. Trừ ngón tay đầy vết răng cắn, lúc này hắn trông vô cùng bình thường, trên mặt còn mang nụ cười như gió xuân mơn man, dịu dàng thì thầm: "Anh ơi, chờ em nhé..."

Lúc Dư Thần Dật nhận được tin nhắn Cố Châu Lâm nói mình đã ở dưới nhà, đồng hồ trên điện thoại cũng vừa lúc nhảy sang số mười hai rưỡi.

"Đúng giờ quá ta..." Dư Thần Dật cảm thán một câu rồi vội vã xỏ giày ra ngoài. Lúc đợi thang máy vẫn không quên nhắn cho Cố Châu Lâm: "Anh bảo em lúc sắp đến nhắn tin cho anh mà? Giờ anh xuống ngay đây."

Khi anh vào thang máy, Cố Châu Lâm cũng rep lại: "Không sao ạ, em cũng không muốn để anh chờ, em cũng muốn chờ anh mà."

Dư Thần Dật nhắn lại một emoji, sau khi thang máy mở cửa thì lập tức ra ngoài. Khi tới cổng tiểu khu đã thấy Cố Châu Lâm rụt cổ đứng một bên.

"Tiểu Lâm?" Dư Thần Dật nhíu nhíu mày, đi đến cạnh hắn rồi sờ cằm đối phương vô cùng tự nhiên: "Em bảo anh mặc nhiều áo mà sao lại không đeo khăn thế này, rét lắm đấy."

Khoảnh khắc Dư Thần Dật chạm vào Cố Châu Lâm, người hắn căng cứng. Trong mắt là rửa cháy hừng hực, hắn nhìn khuôn mặt đầy vẻ quan tâm của Dư Thần Dật vài giây mới mỉm cười: "Khăn quàng để ở xô pha, em sợ đến trễ nên ra cửa quên mang."

"Nhưng không sao đâu ạ, cũng không lạnh lắm."

Cố Châu Lâm nói xong lại không nhịn được mà hơi rụt cổ, khẽ rùng mình.

Dư Thần Dật thấy Cố Châu Lâm đã lạnh run mà vẫn còn cậy mạnh thì không đồng ý: "Vậy không đi được đâu, giữ ấm cổ rất quan trọng..."

Anh suy nghĩ một chút rồi kiên quyết quay người về: "Đi theo anh, nhà anh có nhiều khăn lắm, em đeo đỡ cũng được."

Cố Châu Lâm bước sau Dư Thần Dật, mắt hơi nheo lại. Hắn liếm liếm môi rồi kéo lên một nụ cười, ngữ điệu lại có vẻ ngại ngùng: "Không sao mà anh, đâu cần phức tạp thế."

"Không phức tạp tí nào, đến khi em bị cảm thì còn rắc rối hơn đấy."

Dư Thần Dật ấn nút thang máy rồi đưa Cố Châu Lâm vào nhà. Lúc tới cửa thấy hắn vẫn cứ đứng ngoài bất động, anh bèn thúc giục: "Đứng ngoài làm chi? Vào trong ngồi đi, anh vào phòng ngủ lấy khăn quàng."

"Vâng ạ, cảm ơn anh."

Cố Châu Lâm cẩn thận cởi giày rồi dè dặt ngồi lên xô pha, thấy Dư Thần Dật vào phòng xong, vẻ ngại ngùng trên mặt hắn lập tức biến mất chẳng chút tăm tích.

Hắn hít một hơi thật sâu, khuôn mặt ban nãy bị gió đông lạnh bấy giờ đỏ ửng, si mê lẩm bẩm: "Là mùi của anh..."

Hắn liếm liếm miệng, yên vị ở xô pha quét mắt khắp phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cốc nước trước mặt.

Hắn gõ nhẹ vào thành cốc, nước bên trong còn một nửa, là cốc nước Dư Thần Dật đã uống trước khi ra cửa.

Ngón tay Cố Châu Lâm lả lướt quanh thành cốc như thể ve vuốt tình nhân. Hắn cầm cốc lên ngửi một cái, sau đó dựa theo thói quen cầm cốc của Dư Thần Dật mà ghé môi, đưa lưỡi liếm miệng cốc một đầy say đắm: "Ngay cả cốc nước của anh cũng ngọt đến vậy..."

Khi Dư Thần Dật cầm khăn quàng cổ ra, Cố Châu Lâm đang ngồi nghiêm trên xô pha. Hai tay hắn đặt ngay ngắn trên đầu gối, chẳng khác nào học sinh tiểu học.

"Em là học sinh tiểu học đấy à?" Dư Thần Dật hơi buồn cười, anh đưa khăn cho Cố Châu Lâm: "Đeo vào đi."

"Cảm ơn anh."

Cố Châu Lâm nhận khăn xong mới cẩn thận đeo lên cổ, lúc đợi Dư Thần Dật khoá cửa, hắn nhìn thoáng qua căn hộ bên cạnh.

Dư Thần Dật chú ý tới ánh mắt của hắn, do vậy mới bảo: "Phòng anh và phòng bên thuê chung một chủ, trước kia phòng bên là một chàng trai trẻ. Hình như cậu ta muốn ký tiếp hợp đồng nhưng chủ nhà lại không đồng ý, nói có người trả giá cao hơn cho căn này."

"Ồ?" Cố Châu Lâm vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, thuận miệng hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"

"Thì chàng trai kia dọn đi thôi."

Dư Thần Dật nói: "Nhưng anh lại không thấy có người dọn vào, chắc là chủ nhà không muốn cho thuê tiếp nên tìm cớ từ chối thôi."

Cố Châu Lâm cười cười, cuối cùng nhìn thoáng qua căn phòng kia lần nữa, sau đó dời tầm mắt đi: "Có lẽ vậy ạ."