"Merlin ... Thằng nhóc đó đang nghĩ gì vậy? Minerva, sẽ mất sáu tuần để pha chế thuốc giải của Hỏa ấn. Nếu Edgar thiết kế phép thuật của mình theo cách mà chỉ những hành động cậu ta mong muốn mới có thể ngăn chặn cơn đau mà lời nguyền gây ra tàn phá cơ thể của nạn nhân, vậy thì cậu ta muốn sự kiểm soát tuyệt đối lên Josh Wilson trong ít nhất một tháng rưỡi ... "
"Tôi tin rằng đó là mục tiêu của cậu ta, Severus. Cậu ta muốn ép học sinh của ông vào một khuôn mẫu hành vi nhất định càng lâu càng tốt và cậu ta đã nghĩ ra một cách thực sự khéo léo để đạt được mục tiêu mong muốn.
"Không có khả năng cậu ta sẽ đến Azkaban vì điều này, vì dù cho mọi người đều biết rằng nó sẽ làm nạn nhân rất đau đớn và càng lúc càng đau hơn, dai dẳng kinh khủng hơn sau mỗi giờ trôi qua, cho đến khi nạn nhân buộc phải được cung cấp thuốc giải hoặc chìm vào giấc ngủ ma thuật trong khi thuốc giải được pha chế, thì thực tế vẫn là, sau khi được điều trị, lời nguyền Trừng phạt sẽ hoàn toàn không để lại thương tổn kéo dài. Bên cạnh đó, chưa từng có ai từng chết vì lời nguyền này, cho nên rất có thể đòn tấn công này sẽ không bị coi là cố ý gây chết người."
"Nhưng bà vừa nói rằng bà không thể đưa Potter vào giấc ngủ. Cơn đau ngày càng tăng có thể khiến cậu ấy phát điên trong suốt quãng thời gian dài dòng chờ đợi thuốc giải. Sáu tuần là quá dài để chịu đựng những cơn đau đớn triền miên, Minerva. Cậu ấy sẽ buộc phải thích nghi thực hiện bất kỳ hành vi nào mà cậu Edgar đang cố gắng áp đặt, để tránh chịu đựng những đau khổ không nên chịu đựng."
"Đúng vậy. Thiết kế của Carl đã biến lời nguyền Trừng phạt thành một công cụ huấn luyện, từ đó vô hiệu hóa khuyết điểm thông thường của lời nguyền này, là cho phép những Lương y tạo ra giấc ngủ ma thuật cho nạn nhân. Nó đã biến thành một lời nguyền nhân-quả, Severus. Chỉ có sự thực hiện những hành động lời nguyền yêu cầu mới có thể xoa dịu nỗi đau không thể chịu đựng đã bị nguyền rủa lên người Harry, cho đến khi cậu ấy được uống thuốc giải."
"A!" ông kêu lên thành tiếng, trong lòng cảm thấy thật sự muốn ngất lịm đi vì đau khổ. "Bà đang cần tôi tìm kiếm ... người yêu dấu ... của Potter và đưa người đó đến đây trước khi bắt đầu làm việc với thuốc giải, phải không, Minerva? Bà gọi tôi đến vì việc này?"
Đôi môi bà ấy run rẩy và đôi mắt già nua của bà ấy chứa đầy một màng nước mắt dày đặc. Đầu bà lắc từ trái sang phải rồi sắc bén nhìn ông, bóp mạnh vào bờ vai gầy trơ xương của ông, quá mạnh đến mức ông khó chịu vì hành động ấy.
"Ông không được làm hại cậu bé đó, Severus Snape! Ông có hiểu tôi không? Tôi không quan tâm đến việc ông ghét cậu ấy đến mức nào, nhưng ... hỡi Merlin! Ông sẽ nghiến răng và giúp chúng tôi, giúp Harry vượt qua chuyện này, nếu không tôi thề sẽ ếm bùa Độc Đoán để ông phải làm điều đó!"
Lời nói của bà giáng vào ông như một cú đấm vào ngay bụng, và ông thở gấp, có phản ứng kinh hoàng trước sự thiếu tin tưởng của bà đối với ông khi nói đến vấn đề sức khỏe của Harry. Ông cố gắng vùng thoát khỏi gọng kìm của bà, nhưng bà đã giữ chặt ông bằng một nắm tay cứng như sắt thép.
"Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương tên nhóc khi bản thân cậu ta đang yếu đuối dễ bị tổn thương như thế này, thưa hiệu trưởng. Tôi sẽ không lãng phí cả một thập kỷ của cuộc đời mình để chùi mông cho cậu ta, rồi sau đó lại bỏ mặc cậu ta phải chịu đựng những đau đớn bởi một lời nguyền của một thằng nhãi có tài năng nhưng quá ngu xuẩn đang yêu đương say mê ai đó. Tôi sẽ bắt đầu pha thuốc giải cho Potter ngay sau khi bà thả tôi ra cho phép tôi đi. Tôi đảm bảo với bà là cậu ta không cần lo lắng gì về thuốc cả."
"Cậu ấy cần từ ông nhiều hơn như thế, Severus. Cậu ấy cần ông. Cậu ấy đã cố gắng hết sức để thuyết phục tôi hoàn toàn gạt bỏ không làm phiền ông với chuyện này, nhưng chúng tôi không thể ngăn cản những ảnh hưởng của "hình phạt" mà cậu ấy đang phải chịu và thuốc Giấc ngủ không mơ lại không có tác dụng."
"Vậy thì cậu ta nói đúng đấy, Minerva. Cậu ta không cần tôi. Nếu Giấc ngủ không mơ không có tác dụng thì chỉ duy nhất thuốc giải có thể cứu được cậu ta. Lúc này không có thuốc giải, nên cậu ta sẽ phải thực hiện các yêu cầu "huấn luyện" của lời nguyền bằng hết khả năng của mình. Và với một người đàn ông như Harry Potter, thì sự chân thành đi cùng sự gần gũi thể xác với người cậu ta yêu thương nhất sẽ dễ dàng như ăn một miếng bánh vậy. Việc bà cần làm chỉ là đảm bảo rằng người cậu ta quan tâm sâu sắc, bất kể đó là ai, có thể tiếp cận đến bên cậu ta, chứ không phải bị ngăn cản không thể đến vì lý do khách quan nào đó."
Tiếng cười tràn đầy chán nản của Minerva khiến ông toát mồ hôi lạnh, làm dậy lên trong ông sự nghi ngờ khủng khiếp rằng có khả năng, người mà Potter đã trao trái tim mình, có thể sẽ không phải là nhiệt tình muốn giúp đỡ Chúa Cứu Thế đang bị thương của họ.
"Harry đã nói rằng ông không hề tin tưởng cậu ấy khi cậu ấy thổ lộ tình cảm của mình với ông, nhưng tôi đã hy vọng cậu ấy nói quá sự thật. Còn bây giờ tôi có thể thấy cậu ấy đã nói đúng ... Làm sao ông có thể đứng đây, thúc giục tôi tìm người Harry yêu nhất như thể chuyện đó không liên quan gì đến ông, trong khi bất kỳ ai chỉ cần có mắt thì đều có thể nói cho ông biết tên người Harry yêu thương, trong vòng nửa tiếng sau khi nhìn thấy hai người ở cạnh nhau, Severus?
"Cậu ấy yêu ông, yêu chính ông, yêu kẻ ngốc bướng bỉnh không chịu nổi là ông! Cậu ta đã bị ràng buộc "nhận huấn luyện" từ ông trong sáu tuần tiếp theo của cuộc đời, bởi vì cậu ấy, theo đúng nghĩa đen, tôn thờ từng mảnh đất mà ông đã bước chân qua, và bây giờ, cảm xúc sâu sắc của cậu ấy và thực tế là cậu ấy sẽ luôn phải trung thực trước sự hiện diện của ông đã khiến cậu ấy rơi vào tình trạng yếu đuối dễ bị tổn thương nhất, cậu ấy sẽ rất đau khổ nếu phải gánh chịu sự thù địch xấu xí mà ông đã cố chấp theo đuổi đổ lên người cậu ấy, và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông nếu ông dám sử dụng cơ hội này để làm hại cậu ấy thêm nữa."