Mặt Trời Sẽ Luôn Đến

Chương 4




"Ông đã ở một mình trong buổi tối, Severus, nhưng không như vậy vào lúc tối muộn."

Ông đã quá bất ngờ trước lời tuyên bố hoàn toàn vô lý đó, ngạc nhiên đến nỗi đôi mắt đen của ông tràn đầy hoang mang khi nhìn bà.

"Đấy là một sự dối trá đáng ghê tởm. Tôi chưa bao giờ rời khỏi lâu đài. Thậm chí tôi không ở trong trạng thái có thể rời đi. Tôi hẳn đã uống ..."

"Khi Harry đến thì ông đã uống nguyên một thùng Rượu Lửa, hoặc ít nhất cậu ta đã giải thích với chúng tôi như vậy. Poppy đã kiểm tra máu của ông hai lần để xem có bị ngộ độc rượu không, và đưa ra kết luận rằng ông đã tiếp xúc với một lượng rượu nhiều đến mức độ nguy hiểm."

Tâm trí ông cố gắng hiểu được khái niệm thực sự đáng lo ngại này. Ông không thể tin được rằng ông đã cố tình xoay chuyển đũa phép của mình lên chính mình, thậm chí còn làm như vậy trước mặt Potter! Thật sự không thể tưởng tượng ra được chuyện gì như vậy. Thật đáng xấu hổ. Một sự hèn nhát tuyệt đối.

"Tôi đã phóng bùa chú gì?"

"Làm ơn, đừng làm điều này, Minerva ..."

Tiếng hét của Potter là nửa mệnh lệnh, nửa cầu xin trong tuyệt vọng. Đôi mắt xanh lục ấy đã sáng lên với những giọt nước mắt không thể che giấu, làm cho khuôn mặt đáng yêu của người chủ nhân còn đau khổ hơn cả sự khổ đau. Cậu ta đang run rẩy như một chiếc lá trong gió lạnh, mắt mở to và ở trong sự kích động rõ ràng. Cậu ta trông như một bức tranh biểu lộ sống động về sự tàn phá trong tình cảm, và Severus không thể chịu đựng nổi ý nghĩ rằng ông không bao giờ phát hiện ra điều gì có thể khiến con sư tử dũng cảm nhất sợ hãi đến như vậy.

"Ta. Đã. Phóng. Bùa chú. Gì, cậu Potter?"

"Bùa Lãng quên. Ông đã tự xoay đầu đũa phép vào chính mình quá nhanh đến nỗi tôi không thể kịp tiếp cận ngăn cản ông, Severus. Ông ... Ông đã tự Lãng quên bản thân bởi vì ông không thể đối mặt với ý nghĩ rằng chúng ta ..." Lời giải thích run rẩy của Potter ngang với một tiếng thét chói tai, mang lại sự ngưng đọng trong thời điểm đó, làm cho sự im lặng khủng khiếp nhất tràn ngập căn phòng, mang theo cảm giác căng thẳng nặng nề không thể chịu đựng nổi.

Sư tử Gryffindor như bị tổn thương mà không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được. Đôi mắt cậu ta sáng rọi hơn cả những viên ngọc quý, và một giọt nước mắt đơn độc chứa đầy đau khổ bắt đầu lăn dài trên làn da mỏng manh của gò má đang dần ửng hồng. Ngực của Severus siết chặt vì bối rối khó chịu. Ông không thể đối mặt với nỗi bi thương rõ ràng của Potter lâu hơn nữa, và ông hiểu bản thân đủ rõ để nhận ra rằng, khi bây giờ ông đã nhận thức được sự thật rằng điều gì đó mà ông không thể nhớ đã xảy ra với ông, thì ông sẽ không thể đi được. Ông sẽ không đời nào rời khỏi căn phòng này trừ khi được cho biết toàn bộ câu chuyện.

"Chúng ta cái gì, Potter? Chúng ta đã làm gì để dẫn đến việc ta hành động theo cách như vậy? Tự lãng quên là một cách ếm bùa rất nguy hiểm. Đó là quyết định duy nhất, ngu ngốc nhất mà một người có thể làm ra và ta thực sự nghi ngờ rằng chính ta đã từng đủ điên rồ để chiêm nghiệm nó. Câu chuyện nực cười này chẳng có tí hợp lý nào cả."

"Chúng ta đã ngủ cùng nhau, Severus."

Bảy từ đó đã đóng đinh ông tại chỗ. Chúng nhấn chìm từng giác quan của ông dưới một lớp băng dày được tạo nên bởi sự nhục nhã lạnh lùng, một lớp băng mà ông hoàn toàn không thể phá vỡ. Đôi mắt ông mở to trong một phần trăm giây trước khi nheo lại một cách nguy hiểm. Trong một nhịp tim đập, ông đã trở nên cứng nhắc và xa cách, toàn thân ông biến thành một bức tượng đá không có bất cứ cử động gì, trong khi mọi suy nghĩ của ông chỉ tập trung vào một ý niệm tồi tệ duy nhất:

Ông. Đã ngủ. Với. Potter.

Họ đã từng rất thân mật về thân thể. Đôi mắt ngọc lục bảo tuyệt đẹp đó đã từng nhìn thấy ông trần trụi. Potter đã nhìn thấy ông. Tất cả của ông. Thấy ông khi khỏa thân ... Ông đã phơi bày sự xấu xí không thể chịu nổi của mình trước mắt người thanh niên mà ông...

"Không! Ta sẽ không bao giờ làm điều như vậy. Cậu chắc chắn đang nói dối."

"Ông sẽ phải bình tĩnh lại ngay lập tức, Severus! Tôi sẽ không để ông buộc tội Harry về sự lừa dối sau khi chính tôi đã nhìn thấy trạng thái của ông khi ông đến bệnh xá vào sáng hôm đó. Quá rõ ràng với chúng tôi, với Poppy và tôi, rằng ông đã đắm mình trong một đêm vận động thể xác.

"Không phải tôi đang phán xét về ông hay những hành động của ông, bạn của tôi. Nhưng tôi thật lòng tin rằng bất cứ cảm giác nào ... về sự nhục nhã hay nỗi xấu hổ nào ... đã thúc đẩy khiến ông sử dụng Lãng quên lên chính mình cũng đã vượt qua ngoài phạm vi phép thuật của ông, tiềm thức ông đã cho phép cảm giác ấy bỏ lại một vài ấn tượng mơ hồ bản năng về sự thất bại quá khứ ấy với Harry.

"Có thể bây giờ ông không thể nhớ được những gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng sự ghét bỏ của ông dành cho cậu ta rõ ràng ngay lập tức đã trở nên tồi tệ hơn sau đêm đó. Tâm trí ông có lẽ đã bị ép buộc phải quên đi, nhưng ông thì không. Kể từ khi đó, ông đã luôn vô thức cương quyết giữ Harry cách xa mình với chiều dài ít nhất một cánh tay, Severus."

Ông kinh hoàng nhìn bà, đầu óc choáng váng với sự hiểu biết kinh khủng rằng bà đã ở đó. Bà đã nghe câu chuyện khủng khiếp về những gì ông đã làm với Potter. Bà đã thấy những gì ông đã tự gây ra với chính mình và đã giữ kín nó với ông, đã nói dối vào mặt ông trong chuyện này suốt nhiều tháng liền. Và cả Poppy ... Bà ấy cũng đã tham gia vào việc này.

Ông đột nhiên cảm thấy sự yếu nhược của chính mình, cảm thấy mình bị phơi bày và bị phản bội một cách đầy đau đớn. Ông cảm thấy bị sỉ nhục và bị tàn phá, bị cắt xẻ thành nhiều mảnh nhỏ. Ông còn ngạc nhiên hơn cả sự ngạc nhiên, kinh hoàng hơn cả nỗi kinh hoàng. Ông cảm thấy mình bị tóm lấy.... một cách tuyệt đối và tàn nhẫn.

"Tại sao? ... Tại sao bà lại đồng ý giữ bí mật đáng xấu hổ này chỉ để ném lại nó vào mặt tôi như thế này? Tôi đã từng làm gì bà, Minerva, để đáng nhận lấy sự độc ác không có chút thương hại như vậy?"

Đôi mắt nâu của bà chứa đầy nỗi buồn không thể chịu đựng được và ông đẩy mình ra khỏi ghế, không thể chịu được sự quan tâm giả tạo trong đôi mắt đó. Ông mù quáng bước về phía lò sưởi khổng lồ, để bản năng dẫn dắt những bước chân của ông, bản năng đã ăn sâu vào trong ông về việc tìm kiếm sự riêng tư khi bị tổn thương đã mang ông đến lối thoát nhanh nhất.

"Ông không thể lờ đi điều mà trái tim ông, mọi giác quan của ông, đã cố gắng nói với ông kể từ đêm đó, Severus. Có điều gì đó chưa được giải quyết giữa ông và Harry. Ngay cả với ông, thì đó vẫn là một điều gì đó quá mạnh mẽ để bị trốn tránh như một nỗi xấu hổ.

"Sự thù địch ngu ngốc mà ông đã khởi đầu không giải quyết được gì ... Cuộc chiến liên tục dai dẳng của ông đang làm tổn thương cho cả hai người, mang lại những căng thẳng không cần thiết cho các tương tác nghề nghiệp của ông và khuyến khích bọn trẻ tin rằng biểu hiện của ông cũng là tấm gương cho chúng với Nhà kia, tiếp thêm năng lượng cho sự căm ghét mù quáng của chúng với nhau, làm chúng nghĩ căm thù nhau là điều đúng đắn. Thái độ của ông đang gây ảnh hưởng đến các học sinh, Severus, và lương tâm của tôi không thể để tình trạng này tiếp tục diễn ra. Trường học là ... "

"Trường học?" ông khinh bỉ, quay một cái nhìn thâm độc về phía bà đến nỗi lời nói của bà chững lại rồi trở nên hoàn toàn bất động. "Hãy cẩn thận đấy, Minerva. Bà đang bắt đầu giống như Albus."

"Tôi xin lỗi, Severus, nhưng đây là việc phải làm."

Đầu ngón tay của ông nắm một chút bột Floo, ông ép cổ họng mình không nghẹn lại đủ lâu để ông phát ra một tiếng cười buồn bã duy nhất, trước khi trở về nghẹn ngào như cũ.

"Tất nhiên là phải làm rồi, Hiệu trưởng. Tất cả chúng ta đều biết rằng tôi không bao giờ được phép quên đi một lỗi lầm nào của mình. Sẽ luôn như vậy nếu tội lỗi tôi đã phạm phải đụng vào - hoặc trước mặt - một nhóm người vui vẻ nhà Gryffindor.

"Xin chúc mừng cả hai người. Giờ đây hai người đã hoàn toàn vượt qua được những người tiền nhiệm của mình trong nghệ thuật hạ nhục tôi hoàn toàn. Albus hẳn sẽ rất tự hào về bà đấy, Minerva, trong khi James Potter hẳn đang cười sảng khoái dưới Địa ngục, hân hoan ăn mừng sự bất hạnh của tôi với những người bạn đáng khinh bỉ của hắn... "