Những lời đó khiến ông mất cảnh giác, bóp nát trái tim đang đập thình thịch của ông khi ý thức được bằng những hành động thiếu suy nghĩ của mình, ông đã từ bỏ những điều tuyệt vời đến mức nào. Biết được với quyết định khủng khiếp của chính mình khi Tự Lãng quên, ông đã vứt bỏ quá nhiều tình yêu và sự tôn trọng. Biết được bằng những hành động cứng đầu cố chấp sau đó, ông đã làm tổn thương Harry nhiều đến mức nào. Biết được ông đã đánh mất đi bao nhiêu khoảng thời gian và niềm hạnh phúc của cả hai người. Thời gian và hạnh phúc lúc ấy đã vĩnh viễn mất đi, sẽ không bao giờ quay trở lại, không bao giờ có thể được thưởng thức hoặc lại nắm lấy nó trong tay, theo bất kỳ cách nào, hình dạng hoặc cách thức nào nữa...
Cổ họng của ông co thắt lại một cách căng thẳng khi Harry đẩy mình ra khỏi ghế, không hề ưu nhã khuỵu gối xuống trong khoảng không gian ngăn cách chỗ ngồi của họ, trước khi lê mình về phía ông.
"Đứng dậy đi, Harry, xin cậu. Ta không thích thấy cậu quỳ gối trước mặt ta."
"Tôi cũng không thích nhìn thấy ông khuỵu xuống. Nhưng tôi sẽ để ông thể hiện cho tôi thấy khía cạnh đó của ông khi ông muốn làm như vậy. Còn bây giờ tôi muốn ngồi dưới chân ông và nhìn lên ông như một kẻ ăn xin hèn mọn, Severus, tôi muốn trao cho ông sức mạnh mà trước tôi không ai trao cho ông, và muốn ông biết rằng với mỗi tế bào trong con người tôi, tôi sẽ vẫn luôn khao khát người đàn ông xấu xí, rách nát bị hủy hoại mà ông tin rằng chính mình là như vậy.
"Tôi. Muốn. Ông. Muốn ông vô hạn, tình yêu của đời tôi.
"Tôi muốn toàn bộ của ông. Tôi muốn ông không ngừng nghỉ. Tôi chân thành tha thiết muốn có được ông.... Tôi muốn mọi thứ mà ông đã từng có, mọi thứ ông đang có trong hiện tại và mọi thứ ông có tiềm năng sẽ trở thành, bất chấp ham muốn ấy có là sự vô vọng."
"Harry..."
"Xin hãy lắng nghe tôi: Tôi muốn trí óc sáng suốt và sự thông minh nhạy bén của ông. Tôi muốn tính nết tồi tệ và lòng trung thành vô bờ bến của ông. Tôi muốn sức mạnh trong những cảm xúc và quyết tâm lạnh lùng của ông để làm điều đúng đắn. Tôi muốn ông cả khi thức và khi ngủ. Khi bệnh tật và khi khỏe mạnh. Tôi muốn sự tức giận, căng thẳng, hạnh phúc, mệt mỏi, thất vọng, phấn khởi và lo lắng của ông. Tôi muốn ông với mọi cách mà ông thể hiện bản thân mình với tôi và tôi thấy ông xinh đẹp trong mọi khía cạnh, mọi cảm xúc trạng thái đó. Ông. Là. Mọi thứ. Với. Tôi, Severus Snape."
"Như vậy là quá nhiều, Harry ... Cậu quá bao dung. Ta đã làm mọi thứ rối tung lên. Ta đã làm tổn thương cậu rất nhiều ... Ta hoàn toàn không xứng đáng với sự tha thứ của cậu." Severus ép bản thân phải nói ra sự thật khó nghe ấy khi sự bình tĩnh của ông sụp đổ như một lâu đài xây trên cát bụi và những lời cầu nguyện, khi ông không còn chịu được áp lực từ sự kiên trì của Harry.
Đôi tay của ông đã tự động nâng lên để mơn trớn khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, chạm vào nó trong tay mình như một báu vật vô giá. Harry thở ra và mỉm cười với ông, lòng tin trong đôi mắt cậu len lỏi dưới da và xuyên qua huyết quản, chảy về phía trái tim đang đập thình thịch của ông, làm tổ bên trong tim ông mà không cần phải xin phép, thậm chí cũng không có chút do dự khi tự dựng tổ làm nhà.
"Tôi cũng đã làm tổn thương ông, Severus. Tôi không nên cố gắng hủy đi những nỗ lực ông đã làm ra. Tôi đã cố gắng bảo vệ ông. Đã muốn đưa cho ông sự quên lãng mà ông rõ ràng rất muốn khi Tự Lãng quên chính mình, nhưng tôi không thể làm mình rời đi được...
"Tôi đã tự thuyết phục bản thân rằng ông đã cho phép mình tìm kiếm sự an ủi với tôi bởi vì trong sâu thẳm trái tim mình, ông đã quan tâm đến tôi, và sự hiện diện thường xuyên của tôi xung quanh ông khi ông không thể nhớ những gì đã xảy ra khiến ông bị căng thẳng hơn mức bình thường, có những phản ứng quá mức với khao khát muốn đến gần mà ông không thể hiểu được của tôi. Cả hai chúng ta đều làm mọi thứ rối tung lên và thật đáng sợ khi tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với chúng ta nếu Carl Edgar không quyết định sử dụng câu thần chú ngu ngốc này ngay giữa lớp học của tôi..."
"Đừng đùa về điều đó, Harry, làm ơn ... Ta nghĩ ta sẽ giết thằng nhóc đó nếu Thần hộ mệnh của Minerva không đến đấy vừa đúng lúc."
"Hãy quên trò Carl tội nghiệp, đã làm điều xấu ấy đi. Cậu ta đã bị trừng phạt thích đáng cho hành động của mình và, không giống như tôi, cậu ta đã mất đi bất kỳ cơ hội đáng thương nào mà cậu ta từng có để bảo vệ trái tim người mình yêu quý." Những lời nói của Harry mờ ảo phả hơi lên trên lòng bàn tay ông và ông bản năng rùng mình phản ứng lại. Cánh tay ông hơi co giật khi con sư tử đang quỳ xuống trước mặt ông áp gò má mềm mại của mình hơn nữa vào trong sự bao bọc của bàn tay ông, và hơi thở ông đông cứng lại trong phổi khi các giác quan của ông trở nên đột ngột bị kích thích bởi ham muốn rõ ràng đã bắt đầu lóe lên trong màu mắt ngọc lục bảo sâu thẳm của Harry.
"Tôi muốn ông, Severus. Làm ơn ... Ôi, làm ơn ... hãy để tôi được có ông một lần nữa. Tôi cầu xin ông, tình yêu của tôi ..."
Sự cám dỗ ngọt ngào dâng lên trong huyết quản của ông như một cơn thủy triều mạnh mẽ và trước nó, ông rung chuyển như một nút phao nhấp nhô hay một con thuyền mỏng manh khi đối mặt với sức mạnh không gì sánh được. Ham muốn quét qua ông, thôi thúc ông đầu hàng trước nhu cầu như một gã khổng lồ vụng về đang rình rập khắp cơ thể ông. Ông muốn cúi xuống và kéo Harry vào trong lòng, ôm chặt lấy cậu ấy và nâng niu tình yêu của cậu ấy vào lồng ngực gầy trơ xương của ông trong khi ông vẫn còn có cơ hội làm điều đó...
Nhưng rồi trái tim ông lại mang đến tiếng nói của lý trí. Nhắc nhở ông rằng tư thế quỳ của Harry có thể là sự tự do lựa chọn của cậu ấy, nhưng bản thân cậu vẫn là một người đang chịu ảnh hưởng của mối ràng buộc đào tạo, đang chịu một câu thần chú sẽ khuyến khích, làm cậu ấy muốn phục tùng. Cậu ấy đã bị nguyền rủa với một câu thần chú sẽ gây nên sự khuất phục, và mặc dù mối ràng buộc không bao giờ có thể buộc cậu ấy phải dâng hiến bản thân như vậy nếu cậu ấy không có ham muốn, thì thực tế là nó vẫn hạn chế quyền tự do lựa chọn và khả năng từ bỏ rời đi của cậu ấy, nếu cậu ấy muốn làm như vậy.
Harry không thể nói cho ông một lời nói dối. Không thể xa cách khỏi ông. Không thể ... lựa chọn ... việc cậu ấy có thực sự muốn ở đây hay không, cho dù cả hai người đều dành tình cảm cho nhau đi chăng nữa. Suy cho cùng, tình yêu và chỉ duy nhất nó không phải là yếu tố duy nhất được tính đến khi lựa chọn người bạn đời của mình ...
Nỗi buồn và niềm hy vọng đã nhuộm rõ trong giọng nói của Severus khi ông buộc những ngón tay của mình buông bỏ những ngón tay của người trẻ tuổi đang tha thiết dâng hiến cho ông. Đôi mắt đen của ông tìm kiếm đôi mắt của Harry và ông thật sự vô cùng hy vọng rằng đây sẽ là lần cuối cùng ông buộc phải mang sự tổn thương khủng khiếp đó vào trong đôi mắt của con sư tử của mình.
Ông nuốt khan và hít một hơi thật sâu trước khi có lòng can đảm để đặt những nụ hôn mỏng manh nhất lên trên cái miệng đang hạ xuống của Harry, thì thầm câu trả lời đau lòng của ông một cách nhẹ nhàng nhất có thể trong sự im lặng đầy ngột ngạt:
"Ta sẽ cho phép cậu có ta khi cậu đã thực sự tự do, Harry. Ta sẽ trao chính mình cho cậu khi cậu có thể nói chuyện với ta mà không bị những yêu cầu của lời nguyền khủng khiếp này khống chế từ ngữ. Ta sẽ khuất phục chính mình trong sự tiếp xúc của cậu, làm những điều trước nay ta chưa bao giờ làm, ngay khi cậu ngừng bị ràng buộc trong sự hiện diện của ta để ... không bị bùa chú gây đau đớn. Ta sẽ thực sự có cậu khi cậu có thể rời xa ta, nếu cậu muốn làm như vậy. Ta sẽ chấp nhận cậu khi cậu có thể chọn ta, thực sự, thực sự chọn ta, và chúng ta sẽ không làm gì sớm hơn một giây nào cho đến thời điểm đó, tình yêu của ta ..."