Mặt Trời Mọc

Chương 10




Edit: Khấu

Beta:

Chương 10:

Buổi sáng thứ tư, Dư Lãng nhận được điện thoại của bạn thân là Chu Đồng.

Chu Đồng là một giáo viên tiểu học, mỗi lần đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều đến nhà Dư Lãng để tránh né ánh mắt ở nhà. Sau mỗi kỳ nghỉ hè cậu luôn ở nhà, cứ như thế vượt quá mười ngày là mẹ cậu lại bắt đầu nói cậu. Mỗi lần như vậy, Chu Đồng sẽ chạy đến nhà Dư Lãng.

Dư Lãng đã quen với điều này.

Mà lúc xế chiều Chu Đồng cũng đã mang theo hành lý tới rồi.

"A, cuối cùng tôi cũng được yên tĩnh" Chu Đồng ngồi phịch xuống ghế sa lông.

“Nếu cậu chủ động làm việc nhà, bác gái chắc sẽ không cằn nhằn về cậu” Dư Lãng đưa cho Chu Đồng một lon bia lạnh.

Chu Đồng ngồi thẳng dậy, kéo nắp lon bia ra, nhấp một ngụm lớn: "Lần này không phải là do tôi lười biếng, lần này là mẹ tôi chê tôi không đi tìm bạn gái, ngày nào cũng nói với tôi rằng con trai nhà ai lấy vợ, sinh con. Hơn nữa, bà đã đề cập mấy lần với tôi về đứa con gái mới tốt nghiệp của bạn bà ấy. Nếu tôi không chạy đi, có lẽ sẽ bị kéo đi xem mắt."

Dư Lãng cười nói: "Ồ, nghe tới cũng không tệ lắm mà."

"Không tệ cái quỷ, tôi thật sự không muốn nói chuyện yêu đương kết hôn" Chu Đồng đặt bia lên trên khay trà, sau đó dựa lưng vào trong ghế sa lông: "Nói mới nhớ, bạn trai cậu đâu?"

"Đi làm rồi" Dư Lãng nói: "Hơn nữa anh ấy cũng không sống cùng tôi. Nhưng mà chúng tôi sống rất gần, anh ấy ở ngay tòa nhà bên cạnh."

"Không sống chung?" Chu Đồng nhíu mày lại nhìn anh: "Không sống chung mà lần trước hơn mười một giờ bọn tôi gọi cậu ra ngoài uống rượu, cậu nói phải ở cùng bạn trai? Cậu không phải là không muốn đi nên kiếm cớ à?"

Dư Lãng giải thích: "Cuối tuần anh ấy sẽ tới nhà tôi ngủ."

Chu Đồng lập tức bày ra vẻ mặt "Tôi hiểu": "Người trưởng thành buổi tối cuối tuần không có đi làm, rất phong phú rất vui vẻ đi?"

Dư Lãng trịnh trọng gật đầu: "Rất vui vẻ."

Chu Đồng cảm thấy phản ứng này của anh rất nhàn chán: "Cắt."

"Bạn trai tôi rất đẹp trai nha" Dư Lãng hào sảng nói: "Hơn nữa tính cách siêu siêu đáng yêu, nhưng mà rất dễ khiến người ta lo lắng."

Mặt Chu Đồng không hề cảm xúc: "Ừ."

“Tối nào chúng tôi cũng ra ngoài đi dạo” Dư Lãng nói tiếp: “anh ấy sẽ chủ động dắt tay tôi còn hôn tôi”.

Chu Đồng vẻ mặt lãnh đạm: "Ừ."

"Thứ sáu, ngay sau khi tan làm sẽ trực tiếp tới nhà của tôi, đến chủ nhật mới trở về" Dư Lãng nói, "Cho nên nếu như cậu để ý, hoặc là buổi tối tôi hỏi ý của anh ấy, từ thứ sáu cậu đành ở khách sạn thôi."

"Cái gì?" Chu Đồng khiếp sợ: "Tôi đến nhà cậu để ở, cậu lại bảo tôi đi ở khách sạn?"

"Tôi trả tiền cho cậu, nếu như anh ấy không muốn cậu ở đây" Dư Lãng nhẹ nhàng nói.

"Vậy nếu như tôi không muốn ở chỗ này ăn cơm chó của hai cậu thì sao?" Chu Đồng hỏi.

"Vậy cậu tự bỏ tiền đi ra ở bên ngoài" Dư Lãng rất dứt khoát nói: "Nhưng mà bọn tôi muốn làm gì thì sẽ trở về phòng, cậu không cần lo lắng" Dư Lãng an ủi.

"Này có tính là sinh hoạt rất đáng gờm không?" Chu Đồng không phục nói.

Dư Lãng gật đầu: "Rất đáng gờm."

"Cậu đừng ở chỗ này" Dư Lãng đẩy cánh tay Chu Đồng: "Cậu đi vào trong phòng thay ga trải giường và chăn đi, cái mới để ở trong tủ quần áo."

Chu Đồng thở dài, nặng nề đứng lên, đi về phía phòng ngủ cho khách. Nhưng mà mười giây sau cậu lại đi ra: "Tôi nhìn qua cảm thấy còn rất sạch sẽ, tôi trực tiếp ngủ vậy cũng được."

"Không được" Dư Lãng lập tức bác bỏ: "Đây là nơi bạn trai tôi đã ngủ."

"Cho nên nói, tôi không ngại —" Chu Đồng dừng lại, sau đó rất nhanh mở miệng: "Tôi còn không ngủ được trên khăn trải giường mà bạn trai cậu ngủ sao?"

‘’Không được" Dư Lãng kiên định nói: "Nơi anh ấy ngủ qua đều rất thơm, ngươi không được ngửi. Nhanh chóng đổi đi."

Chu Đồng không tình nguyện lần thứ hai đi vào phòng.

Sau mười mấy phút Chu Đồng đi ra, cậu lại trở về trên ghế sa lông: "Tôi nghĩ tới một chuyện." Cậu nói.

"Chuyện gì?" Dư Lãng thuận miệng hỏi.

“Trước đây tôi có nằm mơ, bởi vì nội dung quá điên rồ và vô lý nên đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in" Chu Đồng nói rồi cười rộ lên: "Tôi mơ thấy cậu nằm trên sa lông ngủ rồi Lão Lý nhét cu vào mồm cậu. Sau đó, cậu tỉnh lại và đấm cho cậu ta một cái. Hiện tại chính là cái ghế sa lông này, cậu đánh xong rồi đi ra ngoài luôn."

Dư Lãng lạnh lùng nhìn cậu: "Lúc đó cậu tỉnh?"

Chu Đồng còn đang cười: "Cái gì mà tôi... lúc đó... tỉnh..." Nụ cười của cậu cứng lại: "Là thật sao?"

"Là thật" Dư Lãng nói.

Chu Đồng lúng túng "Ha ha" hai tiếng: "Hóa ra là thật sự à, tôi còn tưởng rằng mình nằm mơ đây. Chuyện khi nào?"

"Lần trước mấy người tới nhà tôi lúc uống rượu" Dư Lãng nói.

Chu Đồng nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Ai" Dư Lãng thở dài: "Nhưng mà may là cũng bởi vì chuyện này nên sau khi ra ngoài tôi mới gặp được bạn trai tôi. Hiện tại chúng tôi yêu nhau đã sắp được hai tuần rồi."

Vẻ mặt Chu Đồng kỳ quái: "Hai người mới ở bên nhau hơn một tuần?"

"Đúng vậy."

‘’Mới quan hệ được hơn một tuần?" Vẻ mặt Chu Đồng lại càng kỳ quái.

"Ừ" Dư Lãng nói.

"Rất nhanh đấy" Chu Đồng kết luận.

Dư Lãng suy nghĩ một chút: "Hình như vậy."

Buổi tối, khi Dư Lãng và Đường Cam đi dạo trong tiểu khu, Dư Lãng nói đến chuyện của Chu Đồng cho đối phương.

Đường Cam nắm tay Dư Lãng nói: "Như vậy, cuối tuần này anh đến chỗ em ở có phải là không tiện không?"

"Không có không tiện" Dư Lãng lập tức nói: "Nhưng mà nếu như anh để ý thì cậu ấy có thể đi khách sạn ngủ."

Đường Cam không quá yêu thích loại chuyện gây phiền toái cho người khác này: "Anh không ngại, nhưng mà cậu ấy có để ý hay không?"

"Em có hỏi qua, cậu ấy không để ý" Dư Lãng nói: "Chúng ta không ảnh hưởng tới cậu ấy, nhà em cách âm rất tốt."

Cách âm? Đường Cam nghĩ, xem ra tuần này Dư Lãng cũng rất muốn làm: "Vậy thì tốt" Hắn nói.

Dư Lãng nắm tay Đường Cam quơ quơ. Hắn nghĩ, không biết tuần này Đường Cam chơi kiểu gì đây.

Hai người đi về phía trước một đoạn đường, Đường Cam nhớ ra cái gì đó, đột nhiên dừng bước.

Dư Lãng nghi hoặc quay đầu nhìn sang: "Làm sao vậy?"

"Lần trước, lọ dịch bôi trơn còn có áo mưa" Đường Cam lo lắng nói: "Vẫn còn để trên bàn trà ở phòng khách. Em cất đi chưa?"

Dư Lãng xoa xoa đầu ngón tay của hắn: "Cất đi… em quên rồi. Nhưng mà không sao, em cùng cậu ấy ở trong phòng khách một buổi chiều, cậu ấy cũng không có để ý tới."

Nhưng mà, ngay lúc này, trong nhà Dư Lãng, Chu Đồng đang chuyển từ tư thế ngồi sang tư thế nằm nghiêng trên ghế sa lông. Tầm nhìn thấp hơn, hơn nữa trong tầm mắt còn có một lọ nhỏ màu xanh lam chắn ngang màn hình ti vi. Chu Đồng ngồi dậy, nghiêng người muốn đẩy chiếc lọ ra một chút.

Cậu nắm chiếc lọ trong tay, vô thức liếc mắt nhìn một cái sau đó dừng lại. Chiếc lọ đang ở trong tay cầm cũng không được mà thả xuống cũng không được, cậu do dự nửa ngày mới đặt chiếc lọ lại vị trí cũ. Lần này cậu nhìn thấy bên cạnh cái lọ là chiếc túi nhỏ hình vuông màu bạc, có một hình tròn nhô lên ở giữa.

Chu Đồng ngồi thẳng lưng trên ghế sa lông.

‘Tôi không nhìn thấy cái gì cả, tôi cũng không biết bọn họ từng ở trong phòng khách làm chuyện này’ cậu nghĩ.

- --