Lúc này Hi Văn trong rất đáng thương, quần áo dính đầy đất cát đến cả quần cũng bị rách vì bị ngã khi nãy, tay cũng rĩ máu vì vết chém.
Đột nhiên Hi Văn nhớ tới chiếc điện thoại trong túi quần liền lấy ra, cô vừa quan sát Mạn Nhu ở phía trước vừa lục tìm gọi cho Hạ Khang Dụ nhưng dù có làm thế nào cũng không thể gọi được vì đây là vùng không có sóng điện thoại, Hi Văn không biết phải làm gì, cô chỉ biết ngồi co rúm lại một chỗ, cầu mong sao Mạn Nhu sẽ không thấy và rời đi.
Chỉ tiếc là lời cầu mong ấy không hề được đáp lại bởi vì người xuất hiện trước mặt Hi Văn chính là Mạn Nhu.
Cô ta cười một điệu cười đầy man rợn rồi cao giọng mà đứng trước Hi Văn dang.
Surprise!!" ( bất ngờ chưa!!).
Hi Văn mở to mắt, không giấu được sự sợ hãi. Cô biết dù bây giờ có nói gì thì Mạn Nhu vẫn thế không quan tâm đến và chỉ muốn giết mình.
Mạn Nhu lùi lại phía sau rồi giơ tay vẫy cao bảo tên thuộc hạ đi cùng tới.
" Lôi ra đây".
Tên thuộc hạ theo lệnh liền nắm lấy tóc, kéo Hi Văn đang núp sau cái cây to ra ngoài.
Đúng lúc này Liu cùng Minh Mẫn cũng tới chỗ Mạn Nhu, họ không làm gì chỉ đứng coi kịch.
Hi Văn đau đớn nhưng vẫn dùng hết sức cắn vào cái tay đang nắm đầu mình rồi vùng dậy muốn chạy thì liền bị một tên khác đi tới dùng chân đạp thẳng vào bụng cô khiến cô nhăn mặt đau đớn.
"Con khốn mày tưởng mày muốn là chạy được sao?" Tên đàn em đay nghiến nói.
" Còn sức để vùng vẫy thế kia, bọn mày đánh thêm vài cái đi" Minh Mẫn lên tiếng .
Nghe thế Liu và Mạn Nhu cũng không nói gì chỉ đứng nhìn Hi Văn bị một tên đàn em dùng tay tát liên tục vào mặt.
Cô gái nhỏ lúc này trông rất thảm, không còn sức để phản kháng, khắp người đều toàn vết thương, nhất là khuôn mặt đã sớm bầm tím, khoé miệng bị loét còn chảy máu.
Được rồi, dừng đi" Mạn Nhu hài lòng nói.
Cô ta đi tới trên tay cầm theo con dao, cô ta đưa mũi dao nhọn lên lướt nhẹ trên làn da mịn màng đầy vết bầm tím, sưng đỏ của Hi Văn.
Thật muốn nhìn chị chết khó coi hơn một chút" Nói rồi cô ta dùng dao rạch bộ đồ thể thao Hi Văn đang mặc, bắt đầu từ tay áo đến phần ngực.
Hi Văn sợ hãi, cô lắc đầu vì biết được ý định muốn rạch đồ cô ra của Mạn Nhu. Dù có cố gắng, tìm cách mong Mạn Nhu dừng lại nhưng đều vô dụng.
Cô gái nhỏ đáng thương nằm trên nên đất chỉ biết đưa mắt nhìn theo từng nhát dao của Mạn Nhu, nước mắt cứ thế rơi xuống. Sự tiêu cực cứ thế lấn át tâm trí cô, Hi Văn nghĩ về gia đình, những người yêu quý cô mà nhắm mắt lại như chờ đợi cái chết đến với mình.
Khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, cứ nghĩ sẽ chết đi thì bất ngờ một tiếng súng vang lên giết chết tên đàn em đứng ngay gần Mạn Nhu khiến cô ta hét lên vì sợ mà dừng lại mọi hành động đang làm, cả Liu và Minh Mẫn cũng không ngoại lệ.
Một dòng người áo đen được trang bị đầy đủ vũ khí xông vào bao vây năm người.
Theo sau đó là Hạ Khang Dụ bước vào, hắn đầy lạnh lẽo nhìn khung cảnh đang diễn ra trước mắt. Đến khi nhìn thấy vợ của hắn người đầy vết thương, đồ bị dao rạch thì không khỏi chấn động sau đó chính là sự phẫn nộ tột cùng.
Hạ Khang Dụ chạy tới chỗ Hi Văn, xô mạnh Mạn Nhu sang một bên khiến cô ta ngã ngay vào tên đàn em đã chết khi nãy.
Hắn ôm lấy thân thể đầy vết thương của Hi Văn mà không khỏi đau lòng.
" Tiểu Văn Văn, Tiểu Văn Văn!!!" Hạ Khang Dụ lay người mong cô trả lời hắn.
Hi Văn lúc này dù yếu ớt, cả cơ thể rất đau nhưng vẫn chưa bất tỉnh, cô nặng nề mở đôi mắt đẹp nhắm nghiền ra mà nhìn Hạ Khang Dụ, người mà cô mong chờ cuối cùng đã đến.
May quá! Em còn tưởng mình sẽ chết" Hi Văn yếu ớt nói.
Khi thấy cô nói chuyện được. Trái tim hắn như có lại nhịp đập vậy, Hạ Khang Dụ thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng bế cô lên rời khỏi, đột nhiên Mạn Nhu cầm lấy cây súng của tên đã chết đứng dậy.
Cô ta giơ súng lên cao bắn vài phát rồi chĩa thẳng về phía Hi Văn và Hạ Khang Dụ.
'Anh Dụ có thể rời đi nhưng cô ta thì không được. Hôm nay cô ta nhất định phải chết dưới tay em " Mạn Nhu đưa cặp mắt đỏ hoe nhìn Hạ Khang Dụ rồi liếc sang Hi Văn đang ở trong lòng hắn.
" Hi Văn như thế này là cô làm?" Hạ Khang Dụ giọng đục ngầu như dưới địa ngục mà hỏi
Mạn Nhu nhìn hắn, hai tay cầm khẩu súng không khỏi run rẩy nhưng vẫn mạnh miệng mà đáp lại.
Đúng, là em đó. Anh Dụ là của em, của em nhưng tại sao cô lại cướp mất anh. Cô ta đáng chết...Nếu cô ta không xuất hiện anh sẽ chỉ yêu một mình em, chỉ cần cô ta chết hai chúng ta sẽ lại thân thiết như lúc xưa...Vì vậy anh tránh sang một bên đi, em sẽ giết cô ta". Mạn Nhu nhìn Hạ Khang Dụ mà cười điên loạn rồi đưa khuôn mặt tha thiết mong Hạ Khang Dụ không xen vào.
Cả khu rừng rơi vào im lặng chỉ còn nghe tiếng quạ kêu khiến cho mọi thứ càng trở nên đáng sợ hơn, cảm giác chết chóc phủ quanh nơi đây.
Hạ Khang Dụ tìm một gốc cây lớn để Hi Văn dựa vào đó.
"Đợi anh một chút, anh đưa em về" Hạ Khang Dụ ân cần nói với Hi Văn đang yếu ớt ngồi đó, hắn còn không quên cởi chiếc áo vest trên người mình ra khoác lên người cô.