Mặt Trời Của Riêng Anh

Chương 7: Cầu xin




Sáng hôm sau, Hi Văn đi thẳng vào văn phòng với khuôn mặt hốc hác, đôi mắt sưng đỏ

Cô đi tới chỗ Khang Dụ đang ngồi, giọng thoả thuận

" Tôi sẽ làm vợ anh. Nhưng mà tôi có một điều kiện"

Hắn dừng tay lại, ngước lên nhìn cô. Lần đầu tiên hắn thấy đôi mắt cô buồn đến vậy. Nhìn cô chả khác gì một người đi vào đường cùng cả, tóc tai rối bù, khuôn mặt không chút sắc khí, đôi môi khô khóc và một đôi mắt sưng tấy

Nhìn Hi Văn như thế khiến Khang Dụ hắn cảm thấy rất đau lòng, trái tim như bị ngàn con dao khứa trúng

Dù lòng nghĩ thế nhưng lời nói thì lại trái ngược hoàn toàn

" Trước giờ chưa từng có ai dám đặt điều kiện với tôi ? "

" Tôi không đặt điều kiện nữa, tôi cầu xin anh có thể cho tôi mượn 500 triệu được không?

Sau này tôi nhất định trả lại cho anh, làm ơn" Hi Văn đi tới, mặc kệ liêm sỉ cô quỳ xuống trước mặt hắn cầu xin, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống

Khang Dụ bất ngờ trước hành động của cô gái nhỏ này, hắn tò mò rốt cuộc chuyện gì đã khiến cô phải làm tới mức này

Hắn đi tới, kéo cô đứng dậy. Sau đó nhấc bổng cô ngồi lên bàn làm việc của mình, tay lau đi những giọt nước mắt đang chảy trên khuôn mặt bé nhỏ

" Ngoan, không khóc. Nếu em làm vợ tôi, mọi thứ của tôi là của em. Tiền của tôi cũng là của em, không cần trả " Khang Dụ dùng giọng nói nhẹ nhàng như dỗ con nít nói với cô



Hi Văn nghe Khang Dụ nói không hiểu sao tim cô lại đập liên hồi

Hắn đang dỗ dành cô sao ?

" Tiền tôi mượn anh tôi sẽ trả. Chuyện nà....ưmmm"

Hi Văn còn chưa nói hết câu một nụ hôn đã bất ngờ giáng xuống, chiếm lấy đôi môi nhỏ đang nói khiến Hi Văn không kịp trở tay, cô bị động đón nhận

Hắn dùng bàn tay to lớn của mình giữ lấy mặt cô sau đó hôn ngấu nghiến. Hắn hôn nhẹ lên môi sau đó lại mút lưỡi, quấn quýt lấy lưỡi cô cướp hết mật ngọt. Hắn hôn càng mãnh liệt khiến Hi Văn không thể thở được liền đập mạnh vào ngực hắn, muốn hắn thả ra

Hi Văn cô sắp thở không nổi rồi

Khang Dụ thấy cô cứ cựa quậy liên hồi thì cũng quyến luyến rời đi, hắn nắm lấy đôi tay đánh mình sau đó hôn nhẹ lên

" Tôi không cần em trả, nếu muốn trả thì lấy thân mà trả " Khang Dụ nhìn cô lưu manh nói

" Xấu xa !!!!" Hi Văn ngượng đỏ cả mặt, cô không ngờ mặt hắn lại dày thế

" Trước đó có phải em nên nói cho tôi biết em cần tiền để làm gì không? hửm " Khang Dụ hôn lên trán Hi Văn

" Cha mẹ tôi bị bệnh, cần tiền chữa trị" Nhắc đến cha mẹ mặt Hi Văn liền buồn xuống, đôi mắt rưng rưng muốn khóc

Khang Dụ nghe xong cũng không nói gì, anh ấn cái nút đặt trên bàn làm việc sau đó thư ký riêng của hắn liền đi vào

Anh thư ký thấy một màn chủ tịch đang để con gái người ta ngồi trên bàn để ôm ấp thì cũng không tránh khỏi ngượng ngạo



Từ lúc theo chủ tịch làm việc đến giờ, anh không nghĩ chủ tịch mình lại có sở thích này thật mở rộng tầm mắt

Nhưng rất nhanh, thư ký cũng lấy lại sự chuyên nghiệp vốn có trong công việc. Anh cúi đầu xuống

"Chủ tịch cần gì ạ ? "

" Cha mẹ vợ tôi chuyển họ tới bệnh viện tốt hơn đi, chăm sóc họ thật tốt " Khang Dụ nhìn cô, nghiêm giọng ra lệnh

Omg thư ký như anh lại được sốc thêm một lần. Cha mẹ vợ có nghe nhầm không đây. Cô gái kia là người thế nào lại khiến chủ tịch hứng thú đến vậy

" Ra ngoài đi" Khang Dụ liếc xéo thư ký của mình

Anh thư ký hiểu chuyện liền đi ra ngoài, không nán lại thêm. Muốn sống thì phải mau rời khỏi đây

" Đợi xíu, cha mẹ tôi ở bệnh viện Mai Tiêm, thành phố A" Hi Văn nói với thư ký ....

" Đi thôi!!" Khang Dụ bế cô xuống khỏi bàn sau đó nắm lấy tay cô dắt đi

" Đi đâu á ?" Hi Văn không biết hắn muốn làm gì, cô phải hỏi cho rõ ràng. Lỡ như hắn muốn bán cô đi thì sao

Như đọc được suy nghĩ của cô, Hạ Khang Dụ liền cắt đứt nó

" Đi đăng ký kết hôn. Không bán em đâu"