Mặt Trời Của Riêng Anh

Chương 37: Chúng ta chẳng biết gì về nhau




Hạ Khang Dụ trở về phòng, hắn chưa kịp nói gì thì đã thấy Hi Văn đang ôm gối muốn rời đi

Đương nhiên là Hạ Khang Dụ không cho Hi Văn rời đi, hắn đi tới cướp lấy chiếc gối cô đang ôm

"Định đi đâu?" Hạ Khang Dụ sốt sắng hỏi

"Tôi đi ngủ, phiền anh đưa gối lại cho tôi" Hi Văn không thèm nhìn hắn lấy một cái, cô chỉ chăm chăm vào chiếc gối trên tay hắn

"Không được. Tối nay em phải ngủ ở đây không được đi đâu cả" Nói rồi Hạ Khang Dụ không đợi Hi Văn trả lời hắn kéo cô trở về giường rồi ôm chặt lấy cô

Thấy Hi Văn không nói gì, Hạ Khang Dụ càng được thế, hắn càng ôm chặt lấy cô, tham lam ngửi mùi hương dịu mát trên cơ thế của Hi Văn

Sau đó hắn quay mặt cô lại định hôn môi cô thì liền bị Hi Văn lạnh lùng né tránh

"Tôi không muốn, anh đừng ép tôi"

Lời nói của Hi Văn hắn dường như không nghe lọt câu nào, hắn chường xuống dưới hôn lên chiếc cổ trắng ngần cho đến chiếc xương quai xanh mê người

"Tôi phát hiện ra hình như chúng ta chưa bao giờ hiểu nhau" Giọng nói của cô vẫn rất lạnh lùng

Hạ Khang Dụ dừng mọi hành động lại, hắn nhìn cô

Hôm nay cô rất khác, rất khác với Hi Văn luôn vui vẻ, tràn đầy năng lượng mà hắn biết

"Chúng ta đã là vợ chồng. Thời gian còn nhiều có thể từ từ tìm hiểu" Hạ Khang Du lại tiếp tục hôn vào cổ Hi Văn

" Vậy phiền anh cho tôi biết, anh biết gì về tôi?"

Hạ Khang Dụ lại thẫn thờ nhìn cô

Hắn biết gì về cô sao? Cô là vợ hắn, là của hắn

Hắn tốn 10 năm tìm kiếm cô, cưới cô, cho cô danh phận, tiền bạc còn chưa đủ



Cô còn muốn hắn biết thêm gì ?

"Anh có biết tôi thích món gì, thích hoa gì, sở thích là gì, cung hoàng đạo của tôi là gì không?" Hi Văn bình tĩnh nhìn Hạ Khang Dụ mà chất vấn

".." Hạ Khang Dụ như cứng họng, hắn không thể thốt ra bất cứ từ nào

Hi Văn thấy hắn như thế cũng chỉ cười trừ

"Tôi cũng thế, tôi hoàn toàn không biết gì về anh. Chỉ biết anh là chủ tịch Hạ thị, là người có thể hô mưa gọi gió ở thành phố này, là người mà ai nghe tên cũng có vài phần khiếp sợ trong giới kinh doanh, là người luôn ép buộc người khác theo ý muốn của mình"

Hạ Khang Dụ nằm im lặng, giờ phút này hắn không biết phải nói gì, phải diễn tả làm sao chỉ biết trái tim rất khó chịu

" Chúng ta chẳng biết gì về nhau cả. Vậy nên những cảm xúc trước đó, những lời nói hứa hẹn trước đó có lẽ chỉ làm cảm xúc nhất thời. Tôi và anh cần thời gian suy nghĩ thêm" Hi Văn nói xong liền ngồi dậy rời khỏi giường, cô hướng về phía cửa mà đi ra

Nhưng Hạ Khang Dụ đã dùng tay chặn cánh cửa lại, hắn không muốn cô rời đi như thế, một chút cũng không muốn

Nếu như cô và hắn không biết gì về nhau có thể từ từ cùng nhau tìm hiểu

Còn nếu như cô không muốn, vậy được hắn sẽ giữ cô lại bên cạnh ép cô cùng hắn tìm hiểu

Hạ Khang Dụ ích kỉ là thế nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ muốn Hi Văn ở bên cạnh mình

Nghĩ thế hắn bế cô trở lại giường, giữ chặt không cho Hi Văn vùng vẫy

"Thì ra là nói dối, em chắc chưa bao giờ sợ anh bị tổn thương mà đúng không?" Hạ Khang Dụ cười khinh

Hắn nghĩ lại lời Hi Văn nói với Mạn Nhu lúc đó

" Không biết anh muốn nói gì, tôi chỉ cảm thấy hai chúng ta ở bên nhau quá nhanh nhưng tình cảm chưa nhiều.

Tất cả những cảm xúc trước đây có lẽ chỉ là rung động nhất thời. Hơn nữa đối với đứa chưa bao giờ yêu ai như tôi thì càng dễ xảy ra hơn" Hi Văn né tránh ánh mắt của Hạ Khang Dụ



Sao Hi Văn lại không sợ Hạ Khang Dụ bị tổn thương chứ, lúc đó cô nói thế chỉ muốn cãi với Mạn Nhu thôi nhưng điều cô cảm thấy sợ hãi hơn chính là việc Hạ Khang Dụ là hung thủ.

Cô sợ bản thân sẽ lại đắm chìm vào nó

Cô sợ bản thân sẽ lại lúng sâu vào tình yêu không có thật này

Cô sợ rằng đến cuối cùng kẻ yêu đơn phương chính là bản thân cô

Cô sợ, sợ răng Hạ Khang Dụ là kẻ tông cha mình

Mọi thứ với Hi Văn lúc này mà nói thật sự rất mông lung

" Anh không tin, những lời em nói lo lắng cho anh, đau lòng khi thấy anh ở bên người khác, nói thích anh, quan tâm đến anh chẳng lẽ đều là cảm xúc nhất thời sao?"

[" Thật ra tôi cũng không hiểu cảm giác này là sao nhưng nhìn anh ở bên cô gái khác tôi sẽ đau lòng, nhìn anh bị thương tôi sẽ lo lắng lại nhìn anh vì tôi mà đánh người khác tôi cảm thấy vui lắm. Tôi nghĩ tôi thích anh rồi. Hic!

hic" ]

["Dụ, em không biết vì sao anh lại muốn kết hôn với em dù cho trước đây chúng ta chưa từng gặp gỡ nhau, anh muốn em ở bên cạnh anh làm người của anh thì xin anh hãy tin tưởng em có được không?" ]

Hạ Khang Dụ nhớ lại lời cô từng nói với hắn, cô không biết lúc đó hắn đã vui mừng như thế nào đâu

Hắn không tin cô có thể thay đổi nhanh như thế. Chỉ vì lúc sáng hắn lạnh lùng, tức giận với cô sao hay vì chuyện hắn cùng Mạn Nhu ngồi xem phim cùng nhau?

Từ lúc ở tập đoàn đến lúc về nhà Hi Văn như thay đổi vậy?

Hạ Khang Dụ không muốn mất cô, dù thế nào cô cũng đừng mong rời khỏi hắn

"Có phải em giận vì chuyện lúc sáng?" Hạ Khang Dụ bất lực hỏi

"Không, tại sao phải giận chứ. Anh có phán đoán, có suy nghĩ của riêng mình. Anh làm gì, bênh ai đều có lí do của anh" Hi Văn đáp

"Nếu thế thì là vì lúc nãy tôi ngồi xem phim cùng Mạn Nhu?"