Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 51




Cuối cùng, Dương Chi khéo léo ôm Tiểu Hoa Chi ngồi trên ghế sofa và uống sữa canxi mà Lục Mạch đưa cho cô.

Lục Mạch mặc âu phục chỉnh tề, ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, chống cằm nhìn Dương Chi.

Dương Chi bị nhìn như vậy có chút không tự nhiên, cắn ống hút, hơn nửa ngày sau mới mở miệng hỏi, “Sao cậu cứ nhìn tôi vậy?”

“Hả? Có sao?” Động tác của Lục Mạch không đổi, nghe thấy Dương Chi hỏi vậy thì nở nụ cười tiếp tục chăm chú nhìn cô.

Nhìn thấy biểu hiện của cậu, Dương Chi chỉ biết yên lặng, tiếp tục uống hết sữa canxi để sớm được về nhà.

Đêm tối khuya khoắt, cô nam quả nữ, trong đầu cô cũng đã nghĩ tới chuyện gì đó không lành mạnh.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ mặc tây trang đi giày da của Lục Mạch thì sức chống cự của cô lập tức giảm mạnh.

Lần trước Lục Mạch cũng mặc lễ phục như vậy, đó là lúc cô uống say ở KTV nhưng cô lại không nhớ rõ.

Nhưng lần này khác, cô rất tỉnh táo, nhìn Lục Mạch như vậy thì cảm thấy ngày càng thích cậu hơn.

Khi nhận ra bản thân mình thích cậu, cô càng ngày càng không khống chế được tình cảm của mình nữa.

“Bữa tiệc ở nhà cũ không còn bao lâu nữa, tuần sau nếu có thời gian, tôi dẫn cậu đi may một bộ lễ phục.” Lục Mạch thẳng người, nhìn Dương Chi đang uống sữa canxi, càng nhìn càng thấy cô đáng yêu.

“May lễ phục sao?” Miệng Dương Chi buông lỏng ống hút, lộ ra cái đầu ống hút bị cắn vặn vẹo, nghĩ ngợi rồi lắc đầu, “Để anh trai mua cho tôi là được rồi.”

Lục Mạch đứng dậy, đi vài bước đứng trước trước mặt Dương Chi.

Dương Chi ngẩng đầu nhìn cậu, không hiểu cậu muốn làm gì.

“Tôi chỉ muốn tặng cậu ít đồ, cậu đừng từ chối.” Lục Mạch quỳ một chân xuống, tầm mắt ngang với Dương Chi, trong ánh mắt phản chiếu dáng vẻ cô.

“Tôi không từ chối…” Theo bản năng, Dương Chi lùi về phía sau, hơi thở nam tính của Lục Mạch như quấn quanh lấy cô khiến cô không thở được.

Cô chỉ không muốn Lục Mạch tiêu quá nhiều tiền khi mối quan hệ này còn chưa rõ ràng, thậm chí cô còn không biết Lục Mạch giàu đến cỡ nào.

“Vậy thì đồng ý đi.” Lục Mạch vươn tay xoa nhẹ đôi mắt đang lảng tránh của Dương Chi, khiến cô theo bản năng mà khép mắt lại.

Lục Mạch nghiêng người về phía trước, nhìn Dương Chi nhắm mắt lại, hàng lông mi còn run rẩy, như bị ma xui quỷ khiến, cậu dùng bàn tay che khuất hoàn toàn đôi mắt của cô.

Vốn dĩ Dương Chi nhắm mắt lại vẫn còn cảm nhận được ánh sáng, nhưng giờ phút này hoàn toàn tối sầm.

Bàn tay Lục Mạch mát lạnh lại càng khiến mặt cô càng nóng bừng.

“Lục…” Dương Chi đang định mở miệng gọi tên cậu, một giây sau, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp, tiếp đó là cảm giác đầu lưỡi khẽ kiếm cánh môi cô.

Lục Mạch cẩn thận hôn, chỉ lướt qua một cái.

“Cậu ngon hơn.” Lục Mạch li3m khóe môi, mùi vị của sữa canxi rất rõ ràng.

“Tôi đâu có uống rượu…” Dương Chi muốn phản bác, cô chỉ uống sữa canxi thôi mà, nhưng sao đột nhiên bây giờ lại cảm thấy choáng váng như say rượu thế?

Cuối cùng, Dương Chi không nhớ mình đã quay về như thế nào.

Sáng sớm hôm sau, Dương Chi nhìn vẻ mặt xuân sắc của mình trong gương, chỉ cảm thấy bản thân cũng quá tuỳ tiện rồi! Mối quan hệ còn chưa rõ ràng lại bị hôn, cô còn không phản kháng, còn… còn có phần đón ý hùa theo!

“Cậu bị táo bón à?” Ôn Đào đợi ở ngoài phòng toilet rất lâu mà không thấy Dương Chi có động tĩnh nào, chỉ có thể gõ cửa dò hỏi.

“Không, không phải, tớ ra ngay đây.” Dương Chi bị giọng nói đột ngột làm cho giật mình, lúc này mới nhận ra cô đã ở trong toilet từ lâu, sau đó vội vàng rửa mặt bằng nước lạnh để hai má bớt nóng rồi mới mở cửa toilet ra.

Ôn Đào nhìn cô chằm chằm một lúc rồi vỗ vai cô nói, “Nếu cậu bị táo bón thì ăn chuối đi. À, hình như trong nhà không có, buổi chiều tớ ghé qua siêu thị mua một ít cho.”

“Tớ thật sự không bị táo bón mà.” Dương Chi chỉ có thể bất đắc dĩ nói, “Vừa rồi tớ mải ngắm nhìn mình trong gương thấy xinh đẹp quá rồi bị thất thần.”

“Sao lớn rồi mà vẫn chưa quen với việc này thế?” Ôn Đào trợn trắng mắt, đi vào rửa mặt.

Vẫn như mọi khi, buổi sáng Lục Mạch sẽ lái xe đưa bọn họ đi học, Dương Chi đã mấy lần đề cập tới việc ngồi tàu điện ngầm nhưng đều bị thái độ lạnh lùng của Lục Mạch bỏ qua, dứt khoát cứ như vậy ngồi xe Lục Mạch.

“Chiều nay không có tiết học, tôi và Đào Tử sẽ đi mua sắm.” Dương Chi nói với Lục Mạch.

“Vậy tôi đưa các cậu đi.” Lục Mạch gật đầu tỏ vẻ đã biết, “Bao giờ hết tiết thì nhắn tin cho tôi, tôi tới đón các cậu.”

“Không cần không cần, bọn tôi ngồi tàu điện ngầm là được, hoặc là thuê taxi, sao có thể coi cậu là tài xế được.” Dương Chi vội vàng lắc đầu.

Lục Mạch không quan tâm cô nói gì, sau khi đến trường và đậu xe, cậu nói, “Tôi rất thích làm tài xế của cậu.”

Khiến Dương Chi không có cách nào để trả lời.

Trên đường tới lớp học, Lục Mạch thả chậm bước chân đi tới bên cạnh Dương Chi, Ôn Đào ở một bên khác nói khẽ bên tai cô, “Trông giống công chúa và hai chàng kỵ sĩ không?”

Dương Chi liếc mắt nhìn Lục Mạch bên cạnh, sau đó thu hồi ánh mắt như không có chuyện gì, lặng lẽ trả lời một câu, “Gióng hoàng tử canh giữ công chúa hơn.”

“Dù sao cậu cũng là công chúa.” Ôn Đào cười trêu chọc.

“Ha ha.” Dương Chi không nhịn được mà nở nụ cười, dù sao từ nhỏ cô cũng đã có ước mơ làm công chúa.

Hai người cười nói vui vẻ cho đến khi Lục Mạch đột nhiên dừng bước.

“Có chuyện gì vậy?” Dương Chi tưởng rằng cậu không vui khi nghe được hai người họ thì thầm to nhỏ với nhau, vừa quay đầu thì thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lục Mạch đang nhìn về phía trước.

Theo ánh mắt của cậu, người đứng bên đường cách đó không xa là Phương Bối Thần, thấy cô nhìn sang, cô ấy lập tức vẫy tay chào Dương Chi.

Không chỉ có một mình Phương Bối Thần, bên cạnh còn có một người phụ nữ khí chất bất phàm, mặc áo gió màu café nhạt cũng đang nhìn về phía Dương Chi.

“Lục Mạch, có phải là…” Mẹ của cậu…

Chưa kịp nói hết câu, Lục Mạch đột nhiên kéo cô ra sau, sau đó xoay người đi về hướng Phương Bối Thần.

Ôn Đào không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô ấy đi qua thì không thích hợp cho lắm.

“Cậu vào lớp trước nhé.” Dương Chi vội vàng quay đầu nói với Ôn Đào.

Lúc này Ôn Đào mới dừng chân lại.

Tâm trạng Lục Mạch không quá vui vẻ, bởi vì cậu không hiểu sao mẹ mình đột nhiên xuất hiện ở trường học, trong lòng càng suy đoán là vì Dương Chi.

“Giới thiệu với cậu, đây là mẹ tôi, bà Viên Uyển.” Lục Mạch dẫn Dương Chi đến trước mặt Viên Uyển, cúi đầu giới thiệu với cô.

“Chào dì, cháu tên Dương Chi.” Dương Chi đã đoán được thân phận của bà từ lần đầu tiên nhìn thấy bà, vì vậy cô điều chỉnh tâm lý, lễ phép chào hỏi.

“Trông rất xinh đẹp phải không, tính cách cũng rất tốt.” Phương Bối Thần thì thầm bên tai Viên Uyển.

“Đúng là một cô bé tốt.” Viên Uyển gật đầu, trên mặt mang theo ý cười, ít nhất ấn tượng đầu tiên vô cùng thoải mái, sẽ không để lại ấn tượng xấu trước mặt Lục lão gia.

“Bà tới đây làm gì?” Lục Mạch không quan tâm Viên Uyển nghĩ gì về Dương Chi, cậu chỉ muốn hỏi điều cậu muốn biết.

“Sao vậy, mẹ không thể đến thăm trường học của con trai sao?” Viên Uyển khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Tiện thể xem cô gái mà con trai mình mê muội ưu tú như thế nào?”

Viên Uyển liếc nhìn Dương Chi rồi lại nhìn Lục Mạch, “Lại cảm thấy thật tội nghiệp cho cô bé khi yêu phải một tảng băng lạnh như con.”

Hàm ý là rất hài lòng với cô gái này.

“Xem xong rồi có thể trở về.” Lục Mạch ra vẻ tiễn khách, “Một lát nữa chúng tôi có tiết học, không có thời gian cùng bà đi dạo quanh trường đâu.”

“Ai bảo con đi, có Bối Thần đi cùng mẹ là được rồi.” Viên Uyển trợn trắng mắt nhìn Lục Mạch, sau đó chuyển tầm mắt sang nhìn Dương Chi.

“Rất vui được gặp cháu.” Viên Uyển nói một cách nghiêm túc, bà thực sự rát vui vì Lục Mạch có thể tìm được người mình thích.

Sau đó không đợi Dương Chi phản ứng, bà lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đưa cô, “Đây là quà gặp mặt.”

Dương Chi không biết phải làm sao trước món quà đột ngột này, vội vàng nhìn về phía Lục Mạch.

“Sao vậy? Lục Mạch đồng ý mới nhận quà sao?” Viên Uyển nhíu mày.

Lục Mạch chỉ trực tiếp cầm hộp quà nhỏ rồi nhét vào tay Dương Chi, nhìn mẹ mình rồi nói, “Đừng dọa cô ấy sợ?”

Viên Uyển bị dáng vẻ bảo vệ của con trai mà bật cười, “Các con vào lớp đi, mẹ đi dạo một lát nữa rồi về.”

Lục Mạch cũng không khách sáo, gật đầu dắt Dương Chi rời đi.

Dương Chi muốn quay đầu lại nói lời tạm biệt, nhưng Lục Mạch đã ôm đầu không cho cô quay lại.

“Nhìn tôi còn đẹp hơn.” Lục Mạch nói vậy.

Dương Chi chưa nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của Lục Mạch như vậy bao giờ, trong lòng vui vẻ, “Nhìn dáng vẻ cậu và mẹ cậu ở chung rất vui mà…”

“Ở chung rất vui?” Lục Mạch khẽ cười, “Cậu cảm thấy ở chung vui là được.” Lục Mạch cũng không nói gì thêm.

Dương Chi luôn cảm thấy trong lời của cậu có hàm ý gì khác nhưng cô cũng không để ý nữa.

Cuối cùng lúc hai người vừa bước vào lớp thì đồng thời tiếng chuông tiết học vang lên.

Ôn Đào nhìn thấy bọn họ trở về thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.

“Vừa rồi, người phụ nữ kia là mẹ Lục Mạch.” Không đợi Ôn Đào tò mò, Dương Chi đã thành thật thú nhận.

“Cậu gặp trưởng bối sao?” Ánh mắt Ôn Đào vô thức trợn tròn, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, “Mẹ cậu ấy đối xử với cậu như thế nào?”

“Tặng quà gặp mặt, hẳn là rất thích tớ…” Dương Chi không tự tin nói, nhưng lấy từ trong túi ra hộp quà nhỏ mà mẹ Lục Mạch tặng cô.

Nhìn bề ngoài chỉ là một hộp quà bình thường, nhưng sau khi Dương Chi mở ra thì lập tức đóng lại, không đợi Ôn Đào bên cạnh nhìn rõ ràng.

“Cái gì thế… Tớ còn chưa nhìn rõ, đồ gì thế?” Ôn Đào nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của Dương Chi thì càng tò mò.

“Để tớ nhìn lại lần nữa.” Dương Chi mở chiếc hộp cực kỳ chậm, phát hiện ra cô thật sự không nhìn lầm.

“Một chiếc vòng cổ trị giá hàng trăm vạn của thương hiệu cao cấp hàng đầu lại tùy ý đặt trong chiếc hộp nhỏ này?!?” Dương Chi phát hiện rằng cô vẫn còn thiếu hiểu biết về gia cảnh của Lục Mạch.

Vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Dương Chi, ba cô cũng tặng cho cô một sợi dây chuyền của thương hiệu này, cô còn cất nó trong một chiếc hộp, chiếc mà cô cầm trên tay trông không giống một chiếc vòng cổ tiền triệu…

“Chiếc vòng cổ này 100 vạn sao?” Ôn Đào suýt nữa hét lên, cuối cùng che miệng lên tiếng hỏi.

…Dương Chi âm thầm lấy di động ra rồi gửi tin nhắn cho Lục Mạch: [Mẹ cậu tặng đồ rất đắt đỏ…]

Một lúc sau, Lục Mạch mới trả lời: [Chăm chú nghe giảng.]

… Được rồi.