Mặt Trăng

Chương 79: Một mối đơn phương




Đêm qua đến gần bốn giờ sáng tôi và Asahi mới có thể yên ổn chìm vào giấc ngủ. Rõ ràng sức lực bị rút cạn nhưng cơ thể tôi vẫn cứ theo nhịp sinh học mà tỉnh dậy vào lúc sáu giờ.

Tôi nằm trên giường thở nhẹ một cái.

Hôm nay không phải đi học vậy mà vẫn phải dậy sớm đúng giờ.

Tôi lật người chăm chú nhìn người vẫn còn đang ngủ say bên cạnh mình. Có lẽ, trong khoảng hai tiếng nữa anh ấy sẽ không tỉnh giấc nổi rồi.

Tôi lách người ngồi dậy, rón rén di chuyển xuống cuối giường để không phải đụng trúng Asahi vẫn còn đang ngủ say bên cạnh.

Cố gắng mở cửa tủ quần áo thật nhẹ, tôi thay bộ đồ ngủ đã bị nhăn quá nữa bỏ vào giỏ đồ bên cạnh để lát nữa sẽ đem đi giặt.

Tôi đi vòng lại tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại đã được sạc đầy chuẩn bị rời khỏi phòng. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được việc phải hôn lên gương mặt kia một lúc rồi mới có thể rời đi.

Tôi có chút luyến tiếc, nên đã chụp trộm lại một tấm dáng vẻ lúc ngủ lần thứ bao nhiêu không nhớ rõ của anh lưu vào trong điện thoại.

Tôi có cần phải mở ra đếm không nhỉ…

[Bang hội - truyền âm] Ruru Riru: Bailing, chú ý HP của cậu, chị Thanh cho em xin giáp với.

[Bang hội - truyền âm] Clarke: Riru, Sát Thủ trốn ở hướng mười giờ của em.

[Bang hội - truyền âm] Ruru Riru: nhận được rồi.

Tôi điều khiển nhân vật tách khỏi đoàn chạy về hướng mười giờ, vừa đúng khoảng cách liền nhanh chóng mở kỹ năng phòng thủ cho bản thân.

Đối phương cũng không phải là tay mơ, sau khi vứt hụt kỹ năng thì liền nhanh chóng ẩn thân đợi cơ hội tiếp theo.

Chỉ cần tôi không ra khỏi phạm vị bảo vệ của vòng sáng thì sẽ không nhận sát thương, nhưng bù lại cũng chỉ có thể chôn chân một chỗ không làm được gì.

Tôi canh thời gian, ngay khi vừa hết thời gian chờ kỹ năng của đối phương thì tôi đã nhanh chóng chạy khỏi vòng bảo vệ, lớp giáp ban đầu được chị Thanh mở cho cũng nhanh chóng bị phá hủy bởi kỹ năng của Sát Thủ.

“Bắt được rồi.”

Tôi ném liên tục hai kỹ năng khóa chân và trói buộc vào đối phương, sau đó thì liên tục ném kỹ năng gây sát thương cho đến khi thanh HP của người ta cạn sạch.

[Bang hội] Ruru Riru: chán chết, còn chưa đánh đủ.

[Bang hội] Bailing: người đẹp của tôi ơi, đánh bảy trận rồi cậu còn chưa chịu thôi hả?

[Bang hội] Ruru Riru: (⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠_⁠_⁠_⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠-̩̩̩⁠)

Tôi đặt điện thoại xuống bàn, tầm nhìn chuyển về cái dĩa ăn đã trống không. Dao và nĩa bằng inox được tráng bạc được đặt ngay ngắn bên trên nền đĩa sứ trắng tinh.

Tôi cầm con dao trong tay, mũi dao không ngừng ma sát với lòng dĩa sứ phát ra âm thanh không mấy dễ nghe. Tôi nghịch thêm một lúc thì đem dọn toàn bộ vào bồn rửa, rồi quay lưng đi đánh răng.

Tôi cầm theo điện thoại đã cạn hết hai phần ba pin về phòng ngủ. Tôi nhẹ tay mở cửa phòng, len lén lách người đi vào trong.

Asahi vẫn còn đang ngủ, anh ấy ngủ say đến mức có lẽ trong một, hai tiếng tới cũng sẽ chưa tỉnh lại.

Tôi để treo hệ thống tự chạy nhiệm vụ hàng ngày, rồi đê điện thoại lên giá sạc không dây.

Tôi nhìn Asahi một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lén lút hôn trộm anh ấy.

Cũng không hiểu tại sao tôi lại phải lén lút như vậy, ngay trong căn phòng của mình, với chính người yêu của mình.

“Em yêu anh, rất yêu anh…”

Tôi khom người ngồi bên cạnh giường, ghé sát vào tai anh, thì thầm những lời bản thân trước giờ chẳng mấy khi nói cho anh nghe.

Tôi giống như đang cố gắng trút bỏ sự tiếc nuối đang không ngừng trào ra từ sâu trong lòng mình, nhiều đến vô tận…

Tôi hôn lên má anh rồi đứng dậy, thoát giao diện trò chơi trên điện thoại rồi đi về phía bàn học.

Tôi vẫn còn bài tập về nhà cần phải làm cho thứ hai, và cả cuốn chuyên đề hóa dày cộm không biết đến khi nào mới có thể hoàn thành.

Tôi kéo rèm ở phần cửa kính sát đất bên cạnh bàn học để lấy ánh sáng, cũng tránh việc phải mở đèn làm ảnh hưởng đến anh.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, tôi cứ làm hết bài tập về nhà từ môn này qua môn khác, làm xong rồi thì lại làm đến cuốn chuyên đề.

Tôi dựa vào lưng ghế, mệt mỏi thở dài một hơi. Tầm nhìn của tôi đã sớm nhòe đi vì mắt bị mỏi, nước mắt sinh lý ào ạt trào ra, ướt đẫm cả lông mi.

Tôi gấp lại cuốn chuyên đề rồi rời khỏi bàn học. Cầm theo chai thuốc nhỏ mắt đi đến bên giường ngủ, ngồi xuống ở phía cuối giường dụi mắt một lúc.

Gần đây, tầm nhìn lại kém đi nhiều rồi. Có nên đi đo mắt không nhỉ?

Tôi cầm chai thuốc nhỏ mắt, cứ đẩy qua đẩy lại trong lòng bàn tay. Không mở ra dùng, cũng không đặt xuống. Trong lòng nặng nề đến khó chịu, cũng chẳng biết được lý do vì sao.

“Chào buổi sáng, bé cưng.”

Asahi không biết từ khi nào đã ở ngay sau lưng. Anh ôm tôi vào lòng, dụi mặt vào mái tóc đã được chải gọn gàng của tôi.

“Anh ngủ ngon không?”

Tôi dựa hẳn lưng vào lồng ngực anh, hai bàn tay cũng không rãnh rỗi bắt đầu nghịch ngợm vòng tay đang ôm lấy mình từ phía sau.

Asahi không trả lời mà chỉ phát ra âm thanh rất nhỏ trong cổ họng.

“Cửu Ngọc…”

“Dạ?”

“Em có thể, giúp anh một việc được không?”

Tôi vẫn như cũ ngồi nghịch bàn tay của Asahi, nghịch cả chiếc nhẫn đôi mà cả hai vừa cùng đeo lại cách đây không lâu.

“Được mà, anh muốn em giúp anh chuyện gì?”

Tôi lơ đễnh trả lời, cũng không quá quan tâm đến lời nhờ vả của anh hay tìm cách gặn hỏi về lý do.

“Chiều nay, anh có một buổi hẹn. Anh muốn mời em, cùng đi với anh.”

Tôi dừng hẳn việc đang làm, cách nói chuyện của Asahi khiến tôi có chút không quen, hay nói đúng hơn là cách nói chuyện này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

“Anh có thể, nói chuyện với em một cách bình thường như trước đây được hay không?”

Tôi gỡ hẳn vòng tay đang ôm lấy mình để thoát ra, sau đó thì xoay người lại ngồi đối diện với anh.

Asahi chỉ nhìn tôi một chút rồi nhanh chóng chuyển tầm nhìn đi đặt ở chỗ khác. Tôi có chút chạnh lòng, cơn co thắt nơi dạ dày cũng ngày một dồn dập hơn.

“Trước đây anh như thế nào?”

“Ít nhất cũng không phải là anh như bây giờ!”

Tôi có cảm giác, Asahi giống như đang thăm dò hơn là đang đặt câu hỏi. Tôi đưa tay ôm lấy khuôn mặt của anh, ngón cái vuốt gò má, tâm trạng rối bời không thể nói nên lời.

“Anh hiện tại, khiến em cảm thấy xa lạ lắm…”

Tôi rút tay về nhưng lại bị anh giữ lại, sau khi hôn vào lòng bàn tay thì liền đặt lên gò má của mình.

“Bởi vì trong lòng em luôn lo lắng, nên lòng anh cũng hoảng sợ không yên.”

Asahi ôm tôi vào lòng, giọng nói không lớn không nhỏ, dịu dàng xé rách màn nhỉ của tôi.

Bởi vì tôi luôn hoảng sợ nên mới khiến cho anh ấy bồn chồn không yên.

“Em xin lỗi, là em không đúng… Em xin lỗi…”

“Em không làm sai gì cả, chỉ là do chúng ta vẫn chưa hiểu rõ nhau mà thôi. Cửu Ngọc của anh cuối cùng đã biết dựa vào anh rồi.”

Asahi vỗ nhẹ vào lưng để an ủi, còn tôi thì chỉ có thể trốn trong lồng ngực của anh mà nấc lên từng tiếng rất nhỏ. Cơn đau trong lòng cũng dần dịu lại, cảm giác khó chịu cũng dần dần phai nhạt đi.

Trong lúc đợi anh xuống nhà ăn sáng thì tôi lại với tay cầm lấy điện thoại đang được sạc trên giá không dây.

Sau khi trả nhiệm vụ tôi vốn định thoát R:S nhưng lại có chuyện phát sinh níu tay tôi lại.

[Mật] Ophelia: hi, Riru.

[Mật] Ophelia: em có bận gì không? Nói chuyện một lát được chứ?

[Mật] Ruru Riru: vâng ạ.

[Mật] Ruru Riru: em không bận.

Tôi nhìn dòng tin nhắn bản thân vừa gõ thêm vào sau khi không thấy chị Ophelia trả lời. Mấy đầu ngón tay căng thẳng đến mức muốn gõ thêm một câu nữa để lấp đầy khoảng thời gian đang chậm chạp trôi qua này.

[Mật] Ophelia: chỉ là, chiều nay í, bên hội tụi chị có một buổi gặp mặt.

[Mật] Ophelia: Shinraj đã đồng ý sẽ có mặt rồi, không biết là Riru có thể cùng Shinraj đến đây được không?

[Mật] Ophelia: có cả anh Midori và Ayato nữa, với lại chị cũng rất muốn được gặp em.

[Mật] Ophelia: em đừng tự ép mình quá nhé, nếu em cảm thấy không tiện thì cũng không sao đâu. Chúng ta cũng có thể hẹn dịp khác nè.

Tôi chăm chú đọc mấy dòng tin nhắn của chị Ophelia, khác với anh Midori hay anh Ayato, tôi và chị ấy vốn chẳng nói chuyện với nhau được bao lần, cũng không tiếp xúc nhiều đến mức thân thiết để có thể hẹn nhau ra ngoài gặp mặt.

Tôi, cũng không biết phải nói như thế nào nữa. Chỉ cảm thấy khó hiểu mà thôi.

[Mật] Ruru Riru: chị đợi em nói chuyện với anh Asahi đã nhé.

Tôi gõ xong dòng này thì cũng tắt luôn giao diện trò chơi. Có lẽ, chuyện đêm qua anh ấy muốn nói với tôi, có lẽ là về buổi gặp mặt này.

Đợi lát nữa sẽ hỏi lại chi tiết hơn vậy.

“Em đang xem gì mà chăm chú như vậy?”

Tôi giật mình xoay người lại, bởi vì Asahi cúi đầu xuống rất thấp nên lúc tôi quay đầu lại cũng vừa vặn hôn lên má anh.

Tôi ngẩn người vì bất ngờ, nhưng anh thì không. Ngay lập tức, Asahi liền dụi cả khuôn mặt của anh vào hõm cổ của tôi.

“Mặt Trăng nhỏ của anh…”

Asahi vòng tay ôm lấy eo của tôi, kéo tôi vào trong lòng, để lưng tôi dựa vào lồng ngực của anh rồi ôm siết lấy.

“Chuyện anh hỏi em hôm qua, cả chuyện lúc nãy nữa. Chính xác là anh muốn em phải làm gì?”

Tôi lại bắt đầu nghịch bàn tay anh như khi nãy, lúc anh vừa tỉnh dậy. Cũng không biết tại sao, tôi thật sự rất thích nắm lấy bàn tay này để đùa nghịch. Chỉ là cảm thấy rất dễ chịu, cũng chơi rất vui nữa.

“Chuyện là, chiều nay anh có một buổi họp mặt. Anh muốn đưa em theo cùng…”

Trong lúc anh đang nói thì tôi đã với tay còn lại cầm lấy cái điện thoại đã bị vứt sang một bên từ nãy đến giờ.

Tôi mở danh sách bạn bè, xem phần điểm thân mật giữa tôi và anh, rồi lại xem phần yêu cầu ghép đôi. Điểm còn thiếu một chút, cũng không quá quan trọng, có thể dùng tiền mua đạo cụ bù vào.

“Vậy thì cũng phải có gì đó thì mới đi cùng nhau được chứ. Em muốn cái này, anh có cho em không?”

Tôi xoay hẳn người lại, hướng màn hình điện thoại về phía anh. Trên màn hình vẫn đang hiển thị bảng hướng dẫn và yêu cầu và cách thức ghép đôi của R:S mà tôi vừa đọc xong khi nãy.

Đồng tử của Asahi bỗng nhiên nở to ra như mắt mèo. Anh nhìn tôi một lúc, rồi lại đọc mấy dòng chữ không dài, không ngắn trên màn hình.

“Em cho phép anh?”

Tôi để điện thoại xuống giường, vòng tay qua cổ anh kéo anh ngã vào lòng mình. Không hiểu tại sao, lại cảm thấy rất dễ chịu.

“Anh, có cho em được không?”

Tôi luồn tay vào mái tóc đen mềm đã được cắt gọn gàng của anh. Chất tóc mềm như lụa cứ chảy tuột khỏi kẽ tay của tôi.

“Chỉ cần đó là điều em muốn, anh đều sẽ cho em. Tất cả mọi thứ.”

Đầu lưỡi ẩm ướt của anh quét qua cánh môi, ban đầu chỉ là nhấm nháp một chút, nhưng càng về sau lại càng mạnh mẽ chiếm đoạt từng chút oxi đang cạn dần trong phổi của tôi.

Cả khoang miệng bị càn quét, hai chân thì bị khóa chặt không thể động đậy. Nếu như bây giờ có xảy ra chuyện ngoài tầm kiểm soát, thì cũng là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.

Nhưng tiếc là nó sẽ chẳng xảy ra vào lúc này.

Tôi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem Asahi lo hết những phần còn lại của việc ghép đôi trên R:S, sau khi anh thấy tôi quẹt thẻ để mua thêm mấy bó bông lớn để tặng cho đủ điểm thân mật mà hệ thống yêu cầu.

Rốt cuộc cũng chỉ kịp tặng có một bó, vẫn còn thiếu chút chút so với yêu cầu.

“Bước cuối cùng dành cho em.”

Asahi hướng màn hình điện thoại về phía tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào bảng thông báo đang hiển thị trên màn hình.

[Gặp được nhau chính là duyên, bạn có đồng ý cùng Shinraj đồng hành trên đoạn đường tương lai sắp đến không?]

Tôi quay sang nhìn anh, rồi lại nhìn màn hình. Nhịp tim trong lồng ngực cứ tăng nhanh không ngừng.

Sau thao tác của tôi, màn hình liền chạy thông báo chúc mừng, cả kênh thế giới cũng bắt đầu làm ầm lên.

[Thông báo: Chúc mừng Thần chủ Nhật Lãng - Shinraj cùng Thần chủ Huyền Cực - Ruru Riru trở thành cặp đôi thứ 1129 của máy chủ Bắc Vân.]

Tôi nhìn dòng danh hiệu lấp lánh trên đầu nhân vật, vui đến mức cười không khép được miệng. Trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi kéo nhân vật chạy xung quanh nhân vật của anh, còn mở bảng động tác đôi ra chơi một lúc. Tâm trạng thoả mãn đến mức không ngừng sinh ra dopamine khiến tôi phấn khích.

“Nếu biết em sẽ vui như vậy thì anh đã làm từ sớm rồi.” - Asahi lấy lại điện thoại từ trong tay tôi, sau khi thoát giao diện trò chơi thì đặt lên giá sạc.

“Nếu anh hỏi em từ đầu thì sẽ nhanh hơn đấy.” - Tôi khoanh chân ngồi trên giường, cơ thể hơi lắc lư một chút, cũng chỉ là tự mình chơi một lúc cho vui mà thôi.

“Vậy thì, Mặt Trăng nhỏ của anh, chiều này em có đồng ý cùng anh ra ngoài không?” - Asahi đưa tay vén lại lọn tóc mái vừa rơi xuống của tôi ra sau mang tai.

“Em sẽ đưa ra một cái giá, nếu anh đồng ý trả thì em sẽ đi.” - Tôi nhìn anh, chớp mắt hai cái rồi mới tủm tỉm nói ra lời đề nghị của mình.

“Em muốn gì cũng được, anh đều sẽ cho em.”

Tôi lại cười khúc khích thêm một lúc rồi ngồi vào trong lòng anh trong khi vẫn chưa nói thêm một câu nào. Tôi vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng trước mặt, tiếp tục trộm vui vẻ từng chút một.

Dù là lúc trước hay bây giờ, tôi vẫn cảm thấy bản thân vô cùng thích anh, thích đến mức cho dù bản thân đau đớn giống như đang ôm một cây xương rồng đầy gai, thì vẫn không thể nào ngừng thích anh được.

Nói là buổi chiều nhưng phải đến chiều muộn chúng tôi mới rời khỏi nhà.

Trời mùa hè buổi tối không nóng như ban ngày nhưng vẫn khá khó chịu. Tôi chọn cái áo sơ mi tay lở, cổ áo chữ V vừa qua khỏi xương quai xanh một chút. Còn có một sợi dây vải giả làm cổ áo tròn nơi cần cổ, còn có thể giả làm choker.

“Anh ơi, sạc dự phòng của em…”

“Đã sạc đầy giúp em rồi. Còn có tai nghe.”

Tôi đưa hai tay nhận lấy sạc dự phòng và tai nghe từ anh. Sau đó liền vui vẻ cất hết vào cái túi nhỏ của mình, lấy thêm tuýp kem dưỡng ẩm rồi mới an tâm rời khỏi nhà.

Tôi gởi tin nhắn vào nhóm gia đình, nói với mọi người trong nhà tôi đã ra ngoài với Asahi và sẽ trở về muộn một chút.

[Ba tuyệt nhất nhà, cậu lớn, cậu nhỏ, cậu út, anh nhỏ đã xem]

[Mẹ yêu xinh đẹp nhất]: nhớ chụp ảnh lại nhé, mẹ yêu em bé.

[Anh lớn]: đến 21h mà chưa về thì nhớ gởi địa chỉ cho anh.

[Thỏ con của cả nhà]: vâng ạ.

Tôi mở định vị trên điện thoại, cũng bật phần mềm giám sát trẻ vị thành niên. Cũng không biết vì lý do gì, nhưng sau khi tôi được mười hai tuổi thì tôi đã luôn làm như vậy mỗi khi ra ngoài.

Tôi ôm lấy cánh tay của Asahi, gần như dựa cả cơ thể của mình vào người anh trong lúc cả hai đang ngồi trên xe taxi di chuyển đến địa điểm họp mặt.

“Em ăn kẹo không?”

Asahi đưa đến một cây kẹo mút vị chanh đã được bóc vỏ sẵn. Tôi nhận lấy cây kẹo, cầm trong tay cũng không vội ăn.

“Qua giờ ăn tối thì chúng ta về. Họp mặt thường đông người, anh không thích ồn ào lắm.” - Asahi chỉnh lại mấy sợi tóc mái không vào nếp đang rủ xuống trước mắt tôi.

“Vậy sao anh lại chơi chung với người ồn ào như anh trai của em vậy?” - Tôi ngậm cây kẹo một lúc rồi nhả ra. Mùi chanh khá thơm, vị chua ngọt cũng rõ ràng.

“Em đang muốn nói đến anh trai nào?” - Asahi nắm lấy bàn tay của tôi, để các ngón tay đan vào nhau lấp đầy khoảng trống giữa các kẽ ngón tay.

“Em nói đến anh trai đang ngồi bên cạnh em, còn đang có ý định cướp kẹo của em.”

Tôi dùng lưỡi đưa đẩy cây kẹo mút đang ngậm trong miệng. Vị chua ngọt tràn ngập khoang miệng, nhưng mà bởi vì nó là kẹo cứng nên khoang miệng của tôi cũng dần dần có cảm giác đau.

Sau khi xuống xe, tôi đã đưa cây kẹo mà bản thân đang ăn dở cho Asahi. Dù sao thì tôi cũng không thích ăn đồ ngọt cho lắm. Chẳng qua là do anh ấy thích, nên tôi mới động vào mà thôi.

Trong lúc đứng đợi Asahi gọi điện thoại trước quán café tôi bỗng nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, giống như có người đang chăm chú nhìn mình.

Cảm giác thật sự không dễ chịu cho lắm.

Tôi hơi đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó liền đứng sát vào người Asahi thêm một chút. Tuy rằng trong lòng rất lo sợ nhưng lại chẳng thể bày ra bộ dáng tìm kiếm hoảng loạn để kiểm tra cho rõ ràng.

Dù sao cũng chỉ là cảm giác, tôi cũng không thể khẳng định rằng thật sự đang có một ai đó nhìn tôi hay không.

“Đi thôi nào, anh Midori đang đợi chúng ta ở bên trong.”

Asahi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi, từng ngón tay đan vào nhau không một kẽ hở. Tôi nắm chặt lấy bàn tay của anh, bàn tay nhanh chóng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, cảm giác khó chịu cũng không còn nữa.

Bên trong quán café được bày trí tối giản, tông màu vàng nâu cùng ánh đèn vàng giúp tôi cảm thấy an toàn và dễ chịu hơn.

“Muộn quá đấy thằng nhóc này. Chào em Riru, mừng vì em đã đồng ý đến đây.”

“Em chào anh ạ.”

“Anh nói thêm câu nữa là em đi về đấy.” - Asahi bước về phía anh Midori một chút, vừa đủ tầm giấu tôi trốn ở sau lưng của anh.

“Tính tình em vẫn như cũ nhỉ. Sự kiên nhẫn của em đúng là đã đặt hết lên người Riru rồi.”

Asahi không nói thêm câu nào, dùng tay còn lại trực tiếp đẩy anh Midori đi về phía cầu thang lên tầng một.

Cũng không biết tại sao tôi lại có chút hồi hộp. Chậm rãi bước theo sau Asahi lên cầu thang mà nhịp tim của tôi vẫn cứ đập liên hồi đến khó tin.

Bên trong phòng riêng không đông lắm, đếm sơ qua cũng khoảng mười mấy người.

“Nào mọi người, nhân vật chính đến rồi, còn đủ hai người nữa nè.”

Anh Midori bước vào trong phòng trước, Asahi và tôi đi theo phía sau. Mọi người trong phòng đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, sau câu nói của anh Midori thì không khí cũng dần lắng xuống.

“Đừng có nhìn em như người lạ như vậy. Có phải lần đầu gặp nhau đâu?”

“Em thì không phải, nhưng em dâu thì đúng là lần đầu còn gì? Mọi người toàn nghe em nói, ngoài Midori ra thì có ai được gặp nữa đâu?”

“Anh Ayato cũng gặp rồi mà, lần mà bên hội của em dâu tổ chức gặp mặt ấy.”

“Đúng rồi nhỉ, lúc đấy có mỗi Midori nói nên anh cũng quên mất.”

“Em dâu đáng yêu quá, còn rất xinh đẹp nữa.”

Asahi phớt lờ cuộc trò chuyện của mọi người, trong khi tôi còn chưa biết nên phản ứng với mọi người như thế nào, thì anh ấy đã kéo tay tôi đi lách qua người anh Midori về hai ghế trống ở phía cuối bàn. Sau đó lại kiểm tra mấy ly nước lọc trên bàn rồi đặt vào tay của tôi.

Nhiệt độ của ly nước vừa đủ, cầm trong tay rất nhanh đã cảm thấy hai bàn tay ấm dần lên.

“Anh biết em thích uống lạnh, nhưng hôm nay đổi qua uống nóng nhé. Tay em lạnh ngắt rồi.”

“Vâng ạ.” - Tôi nhìn bàn tay của Asahi đang bọc bên ngoài bàn tay của mình mà bất giác mỉm cười.

Thì ra, cảm giác được người khác chăm sóc cũng không đáng sợ như tôi vẫn nghĩ.

“Chà, nhìn mà xem. Hồi đấy anh còn sợ cho đến lúc già, Asahi của chúng ta cũng sẽ chẳng bao giờ biết yêu là gì. Giờ thì không những có người yêu xinh đẹp, mà còn biết chăm sóc người ta nữa.”

“Được rồi, anh đừng có chọc hai đứa nhỏ nữa. Lát nữa Asahi mà khó chịu, thì anh hãy tự đi mà dọn bãi chiến trường nhé.”

Anh Ayato vẫn luôn im lặng từ đầu buổi lại bất ngờ lên tiếng chấm dứt chuỗi đối thoại tưởng chừng là vui vẻ nhưng lại vô cùng gây khó chịu này.

“Chào em Riru, lần đầu gặp mặt. Chị là Ophelia, rất vui được gặp em.”

“Em chào chị ạ.”

Chị Ophelia chỉ ngồi cách tôi một ghế, giọng nói mềm mại pha chút tinh nghịch, thuộc tuýp người tràn đầy năng lượng giống như Bailing.

Tôi đặt lại ly nước lên bàn rồi nắm lấy tay của chị. Lần lượt mọi người cũng bắt đầu giới thiệu tên trong trò chơi với nhau, những ai không muốn tiết lộ tên thật thì cũng không cần phải nói.

Tôi không nhớ được hết mọi người, cả buổi cũng chỉ nói chuyện với chị Ophelia và chị Hanya về mấy chủ đề vụn vặt.

Asahi cũng không nói chuyện bao nhiêu, cả buổi chỉ ngồi dựa vào tôi chơi R:S. Ai hỏi gì thì đáp nấy, hoặc là hỏi thăm tình trạng của tôi.

“Chị nhìn Riru thấy quen mắt lắm, cảm giác cứ giống giống ai đó í.”

Bị chị Ophelia nhìn chằm chằm khiến cho tôi có chút ngại, nhưng mà tôi cũng chỉ có thể cười nhẹ một tiếng rồi chậm rãi di chuyển tầm nhìn đi chỗ khác.

Nếu như đột ngột đổi tầm nhìn thì lại khiếm nhã quá rồi.

Bởi vì Asahi muốn đi ngủ, nên chị Ophelia và chị Hanya đã đổi chỗ cho tôi và anh sang bên ghế sofa của hai chị.

“Chị cũng thấy vậy à, em cứ có cảm giác là đã nhìn thấy ở đâu rồi ấy, ngay trên… À đây nè, nhìn Riru giống cô Jinja lắm.”

Biết ngay mà.

Cái ngoại hình chết tiệt này.

“Đúng rồi ấy, cảm giác em ấy giống cô Jinja lắm luôn. Nếu nói là con trai của cô thì…”

Rõ ràng tôi là con trai của mẹ còn gì.

“Riru, đây là tài khoản của em?”

“Vâng ạ.”

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại mà chị Hanya đưa tới, trên đó hiển thị tài khoản twitter giới hạn của tôi. Và cả đoạn đối thoại của tôi với mẹ bên dưới tấm hình được chụp lại hôm qua của tôi và anh Asahi.

“Vậy, em với cô Jinja là?”

“Là mẹ của em ạ. Em là con út trong nhà.”

Tôi thành thật trả lời, bàn tay đang bị Asahi nắm lấy bỗng nhiên lại truyền đến cảm giác đau.

“Chị có thể… nhờ em xin giúp chị chữ ký của cô được không?”

Chị Ophelia ngồi nhích về phía tôi đang ngồi. Khoảng cách giữa tôi và chị ấy vô cùng mong manh. Đôi mắt chị ấy lấp lánh nhìn tôi vô cùng mong chờ.

“Chị để em, về hỏi mẹ thử đã nhé. Em sẽ nhắn tin báo cho chị biết.”

Tôi hơi tránh né một chút, chị ấy bỗng nhiên tiến tới gần như vậy đã khiến cho tôi có chút hoảng sợ.

“Em đã nói chị, đừng doạ em ấy còn gì?”

“Chị có doạ em ấy đâu? Em lúc nào cũng thích làm quá mọi chuyện lên hết, Asahi.”

Chị Ophelia lại nhích người lên thêm một chút, đầu ngón tay chọc vào má của anh. Asahi vốn không thích bị người khác động chạm nhưng với sự động chạm của chị Ophelia thì cũng không phản kháng quá nhiều.

Chỉ là cuối cùng anh vẫn đẩy tay chị ấy ra như thường.

“Đừng có chọc vào mặt em!”

Asahi ngồi hẳn dậy, còn ngồi ngẩn người ra một lúc. Tôi đưa ly nước ấm của mình cho anh, đợi anh ấy uống xong thì lại cầm về.

Asahi quay sang nhìn tôi một lúc rồi giúp tôi mặc áo khoác. Rõ ràng là tôi có thể tự mình mặc được nhưng anh ấy lại cứ thích chăm chút cho tôi giống như một đứa trẻ.

Nhưng bản thân tôi cũng chiều theo cách làm của anh, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ để anh giúp mình cài lại áo khoác.

“Hửm? Hai đứa định đi về à?” - Chị Ophelia ngạc nhiên nhìn theo hành động lạ thường của anh, hình như còn có ý muốn cản anh lại.

“Tụi em về trước đây. Mọi người cứ chơi đi nhé.”

“Ban đầu em còn tự hỏi trời không lạnh sao anh lại đem theo áo.” - Tôi nhìn dáng vẻ chăm chú cài khuy áo của anh mà không khỏi phì cười.

“Tối xuống sẽ lạnh mà. Anh đem theo hờ thôi. Hơn nữa, đây là áo của anh.” - Asahi chỉnh nốt lại cổ áo khoác rồi kéo tôi đứng dậy, tay lại theo thói quen đặt hờ ở phía sau lưng của tôi.

“Về sớm vậy? Hai đứa không đi ăn tối cùng mọi người luôn sao?”

Asahi kéo phẳng lại vạt áo sơ mi trắng bên trong áo gile giả len. Kéo tôi đứng sát vào người anh một chút rồi mới nói chuyện với anh Midori.

“Em xin lỗi, bao tử của Riru không được khoẻ, bây giờ uống thuốc thì cũng không ăn được liền đâu.”

Asahi lấy trong túi áo khoác tôi đang mặc ra lọ thuốc bao tử, vừa đưa thuốc và nước cho tôi vừa trả lời anh Midori.

“Vậy thôi, em đưa Riru về nghỉ ngơi đi. Ở đây để anh lo, về tới nhớ nhắn tin.”

“Em biết rồi, về trước đây.”

Tôi đứng bên cạnh Asahi lắng nghe từ đầu đến cuối. Tôi chào anh Midori, chị Ophelia và chị Hanya rồi rời khỏi phòng cùng anh.

Tôi ôm lấy cánh tay của Asahi, bước đi chậm hơn bước chân của anh nữa nhịp. Như vậy, sẽ tránh được việc tôi đạp nhầm lên gót giày của anh.

Chúng tôi đứng bên trong tiệm café đợi xe, bên ngoài đã lất phất mưa chẳng biết từ bao giờ.

Tôi và anh trò chuyện vụn vặt với nhau mấy câu, Asahi cũng rất kiên nhẫn nói chuyện giúp tôi đỡ chán trong thời gian đợi xe.

“Xin chào, Shinraj.”