Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 84




Ăn tối xong cũng đã gần 10 giờ, Tần Nguyệt phải về nhà cho nên chào hỏi một lượt người Phó gia trên bàn ăn rồi ra về.

Chỉ có điều người bên cạnh cô lại không dễ tạm biệt như thế!

Phó Dịch Bắc đem ba người Phó Minh Chính, Trình Nhã và Trình Duệ trên bàn ăn trở thành không khí, anh khư khư nắm lấy góc áo đồng phục của Tần Nguyệt không chịu buông.

Tần Nguyệt đã chào hỏi xong mọi người lại không đứng lên được để ra về, cô vừa gấp vừa xấu hổ thấp giọng cảnh cáo anh.

"Anh còn không thả thì em giận thật đấy!"

Nói thế thấy còn chưa đủ sức uy hiếp cô nghiêm giọng hơn nói:

"Ngày mai cũng không thèm tới tìm anh đi chơi!"

Phó Dịch Bắc tặc lưỡi, mặc dù anh rất không muốn thả người về nhưng chịu thôi! Cô đòi nghỉ chơi với anh rồi kìa.

Anh thả tay, thấp giọng hỏi cô:

"Anh đưa em về nhé?"

Tần Nguyệt lắc đầu ngay lập tức.

"Sát bên thôi em tự về được."

Nói rồi cô đứng lên lần nữa chào hỏi ba người còn lại trên bàn ăn rồi ra về, Phó Minh Chính nhìn theo bóng lưng Tần Nguyệt rồi nhìn thằng con mình tò te lén theo sau mà không khỏi trầm ngâm.

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt 2. Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác) 3. Em Thấy Núi Xanh 4. Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em =====================================

Sao ông hơi nghi, sau này có khi thằng nhóc kia bỏ nhà đi ở rể mất!



Tần Nguyệt bước ra đến cổng liền thấy một chiếc ôtô dừng lại trước mặt mình, mà Phó Dịch Bắc lén theo cô vừa nhìn thấy chiếc xe kia liền co chân bỏ chạy ngay.

Phó Chính Khâm một thân quân trang nghiêm nghị bước xuống xe, người đã ngoài 60 nhưng vẫn miệt mài với chức trách của mình, ông có vẻ hơi mệt mỏi chóng gậy ba toong chậm rãi cất bước về phía này.

"Ông nội Phó, ông về trễ vậy ông?"

Tần Nguyệt chạy hai bước nhỏ đến đỡ tay ông, Phó Chính Khâm thấy là cô thì cười trầm một tiếng.

"Ừ ông làm nốt ít việc để mai ở nhà nghỉ ngơi nên về hơi trễ đó mà."

Thấy cô giờ còn mang ba lô trên vai, ông mới chợt nhớ chuyện cấp dưới vừa báo cáo lại với mình, ông hỏi:

"Tiểu Nguyệt, hôm nay Dịch Bắc nó đánh nhau với ai thế?"

Tần Nguyệt nghe ông hỏi tới chuyện này sợ ông tức giận sẽ phạt Phó Dịch Bắc nên cô vội đáp ngay.

"Dạ không, không ạ! Là đám người kia bắt anh Thiên Thành đi nên Dịch Bắc anh ấy mới đến cứu người thôi ạ thưa ông."

Phó Chính Khâm hơi nhướng mày.

"Ông hỏi thôi mà, tự dưng con lại nóng vội thế?"

"Con..."

Phó Chính Khâm biết cô đang lo cái gì, ông cười khẽ nói với cô.

"Ông chỉ tò mò là ai đánh được nó tới sưng mặt thôi! Thằng nhóc đó đấy à, ỷ tài mà sinh kiêu! Người như nó nên ăn vài quả đắng mới ngộ ra được cái gì là khiêm tốn!"

Tần Nguyệt à một tiếng lúc này mới hiểu ra vấn đề, cô thở phào một hơi đáp:

"Làm con sợ ông giận muốn đi phạt anh ấy!"

Ông Phó cười thành tiếng vỗ vỗ tay cô.

"Yên tâm, xương nó cứng lắm. Giờ thì con nói ông nghe hôm nay là ai đánh nhau với nó được chưa?"

Tần Nguyệt nhẹ gật đầu nói:

"Người đó tên Ngạn Dật Hiên học cùng khối với Dịch Bắc ạ."

"Ngạn Dật Hiên."



Ông Phó nghiền ngẫm cái tên này có chút thưởng thức, Tần Nguyệt chợt nhớ tới vẻ không phục của Phó Dịch Bắc ban nảy thì cười cười nói thêm vài câu với ông Phó.

"Lần trước Dịch Bắc đọ đấu súng giả trong chợ đêm thua người ta, hôm nay anh ấy lại đánh thua nên cứ tức chiều giờ đấy ạ! Nói mãi anh ấy không nghe còn đòi đánh người ta đấy ông."

Phó Chính Khâm thừa biết tính cháu mình, ông dừng bước chân ở ngưỡng cửa cười nói:

"Đường nó đi quá bằng phẳng thêm cái thiên phú trời cho làm vốn nên cứ vểnh mặt lên trời, nó bị như thế là đáng đời."

Tần Nguyệt che miệng phì cười, tính ra chiều giờ Phó Dịch Bắc vác cái mặt sưng vù về nhà toàn bị nói là đáng đời thôi.

Cười xong cô chợt nhớ tới chuyện lúc chiều, Tần Nguyệt nhân cơ hội mách lẻo ông Phó.

"Mà ông ơi, bọn người kia cũng quá đáng lắm! Họ còn dám dùng dao đâm người nữa đấy ông! Anh Dịch Bắc xuýt chút thì đã bị thương rồi ạ."

"Ừm..."

Phó Minh Chính đã rục rịch muốn ra tay may mà cấp dưới biết chuyện báo cho ông kịp thời, nếu không thì chỉ sợ tối nay cả cái nhà này sẽ khỏi ngủ mất.

Phó Chính Khâm thở dài đưa tay vỗ vỗ bàn tay Tần Nguyệt đang dìu mình kia, lần nữa trấn an.

"Ông biết chuyện này rồi, ông sẽ giải quyết ổn thỏa. Tối rồi con cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi thôi."

Ông cười đưa tay vẫy nhẹ, khẽ hắng giọng nói với người luôn theo sau ông.

"A Sùng, cậu đưa con bé về nhà đi."

Người kia mặt mày nghiêm túc đáp:

"Vâng."

Tần Nguyệt thấy thế cũng không muốn làm phiền ông thêm, cô cười vẫy tay chào ông.

"Vậy con xin phép về nhà ạ, ông ngủ đi nhé."

Phó Chính Khâm không keo kiệt lời nói, ông cười vẫy tay lại với cô.

"Ừm, ngủ ngon."

Tần Nguyệt an tâm khi có được lời bảo đảm giải quyết ổn thỏa của ông Phó mà tung tăng về nhà dưới sự hộ tống thầm lặng của A Sùng.



Nhưng cô không biết sáng hôm sau trời còn chưa sáng Phó Dịch Bắc đã bị A Sùng theo lệnh ông cụ Phó lôi đầu từ trong chăn ra chịu phạt.

Phó Chính Khâm khác Phó Minh Chính, tuy ông cũng thương con cháu nhưng cái gì ra cái đó, lần này Phó Dịch đi xuýt bị thương âu cũng là do anh lơ là cảnh giác.

Mà đối với quân nhân mà nói, lơ là cảnh giác chính là tự tìm đường chết. Nên ông đáp ứng Tần Nguyệt giải quyết việc này êm xuôi nhưng Phó Dịch Bắc bị phạt thì không thể thiếu.

Tần Nguyệt được A Sùng đưa về tận cửa La gia, trong nhà chỉ chừa lại một bóng đèn mờ phòng khách vắng lặng không bóng người.

La Thận Khâm trực ca đêm, giờ này chắc Lý Tuệ nghiêm và La Tuệ Lăng đã đi nghỉ ngơi. Tần Nguyệt nhẹ tay nhẹ chân đi lên tầng mà không để ai phát hiện.

"Hừ, mèo cái trở đực nửa đêm đi kiếm đồng loại, còn mày thì không biết là loài gì!"

Sống lưng Tần Nguyệt khẽ cứng lại, cô cụp mắt xoay người nhìn bên dưới chân cầu thang Lý Tuệ Mẫn một thân váy ngủ thướt tha đang bưng một ly rượu vang đã gần cạn, ánh mắt bà ta ánh lên hơi men chứa đầy sự khinh miệt nhìn cô chằm chằm.

Tần Nguyệt mím môi, cô biết Lý Tuệ Mẫn hiện tại không được tỉnh táo cho nên tuy khó chịu vì bị bà ta sỉ nhục nhưng cô vẫn nhịn mà xoay người rời đi thật nhanh.

Lý Tuệ Mẫn thấy Tần Nguyệt dám không để mình vào mắt thì tức tới mức đập nát ly rượu trên tay.

"Đồ con hoang không có giáo dưỡng!"

Ở góc khuất cầu thang La Tuệ Lăng hờ hững thu hồi tầm mắt, mặc cho cổ họng khát khô cô ta cũng chẳng buồn xuống tầng rót nước.

Di động trên tủ đầu lên vẫn còn rung mãi, La Tuệ Lăng chán ghét mà mặc kệ nó chui vào chăn đi ngủ.

Hoàng Minh Hạo ngu xuẩn lại muốn chỉnh Phó Dịch Bắc, hôm nay cô ta đã cố cản nhưng anh ta không chịu nghe.

Giờ thì hay rồi, bị Phó gia cảnh cáo nên gia đình anh ta muốn đem anh ta xuất ngoại tránh phiền phức. Suốt cả tối cứ khóc lóc thảm thương kể khổ với cô ta, thật khiến người ta chết phiền mà!