Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 140: DỊCH BẮC, EM XIN ANH ĐÓ!




Tần Nguyệt ôm đủ mới thoả mãn thả tay ra, cô đưa tay chà chà vết bẩn trên cằm anh hỏi:

"Cứu viện thế nào rồi ạ?"

Phó Dịch Bắc nhếch môi kéo tay cô xuống nắm lấy trong lòng bàn tay mình.

"Thương vong khá nghiêm trọng nhưng đã khống chế được tình hình và sơ tán người dân."

Tần Nguyệt oh một tiếng, cô gật đầu hỏi tiếp.

"Thế còn anh, có bị thương ở đâu không?"

"Em nhìn còn không biết hay sao mà hỏi?"

Phó Dịch Bắc hỏi ngược lại cô, anh đưa tay chọc lên trán cô mấy cái.

"Bớt đánh trống lảng đi, bây giờ mau trở về trung tâm cứu nạn nhanh lên."

Anh còn lườm nguýt cô mấy lần mới nắm tay cô bước đi, Tần Nguyệt bỉu môi lầm bầm.

"Người ta cũng chỉ muốn được thoa thuốc cho anh thôi mà."

Phó Dịch Bắc đi thẳng không quay đầu lại, đáp:

"Cảm ơn, nhưng tiếc là không có vết thương cho em thoa thuốc đâu."

Tần Nguyệt xùy một tiếng muốn nói anh xạo quá đi, nhưng mặt đất ngay lúc này lại dần rung lắc kịch liệt, bên tai Tần Nguyệt còn vang lên cả tiếng cót két rợn người.

Tần Nguyệt không nhìn cũng biết đó là điềm báo gì, đồng tử cô chợt co rút không chút do dự dứt khoát rụt tay về đẩy mạnh Phó Dịch Bắc về phía trước.

Nhưng cô đã đánh giá thấp năng lực phản xạ của Phó Dịch Bắc, dư chấn vừa xuất hiện anh đã xoay người nhanh như cắt ôm lấy Tần Nguyệt lập tức bổ nhào về phía trước, trước khi căn nhà phía sau đổ sập xuống.

Nhưng nói thì chậm diễn ra thì nhanh, chỉ nghe ầm một tiếng cát bụi bay đầy trời, dư chấn còn chưa hết thì tiếng kêu gào của mọi người đã vang lên đầy kinh hoàng.

"Đội trưởng!"

"Bác sĩ Tần!"

"Sư muội!"

Bên tai chỉ có tiếng ong ong, xung quanh tối đen như mực phảng phất mùi tanh hôi của bùn đất trộn lẫn với mùi máu tươi.



Tần Nguyệt mơ hồ lấy lại ý thức cô chợt kinh hãi nức nở thành tiếng.

"Dịch Bắc, Dịch Bắc, anh sao rồi? Trả lời em đi! Dịch Bắc!"

"Im... lặng..."

Tiếng anh thều thào ngay bên tai cô, cả cơ thể của anh gắt gao chống đỡ bên trên bảo vệ cô. Tần Nguyệt cắn muốn nát đầu lưỡi cố bắt mình trấn tĩnh.

"Anh thấy thế nào? Đau ở đâu?"

Tiếng anh hít thở nặng nề vang bên tai nhưng Phó Dịch Bắc lại không đáp lời cô, Tần Nguyệt nấc nghẹn run rẩy cố cử động tay muốn kiểm tra cơ thể anh.

Nhưng dù cô có cố thế nào cũng không nhúc nhích được, nước mắt chạy dọc bên khoé mi cô nức nở gọi anh.

"Dịch Bắc, anh trả lời em đi mà... Cố một chút sẽ có người đến cứu chúng ta! Anh đừng ngủ mà..."

"S... Suỵt..."

Cuối cùng anh cũng có chút phản ứng, Phó Dịch Bắc hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, khắp người anh đã mất đi tri giác chỉ cảm nhận được nơi hõm vai anh đang tựa đầu vào đã thấm đẫm nước mắt của cô.

"Đừng, khóc... mất sức..."

Nghe anh thều thào không ra hơi Tần Nguyệt càng hoảng hơn, cô cố nín khóc nhưng lại không có cách nào dừng được.

"Dịch Bắc anh đừng ngủ mà, em xin anh đó!"

Nhưng Phó Dịch Bắc đã không còn sức lực để trả lời cô nữa.

"Em xin lỗi, xin lỗi anh! Em không nên rời đi lâu như vậy, là em đi mà không từ biệt, là em tham lam danh lợi mà lạc mất sơ tâm ban đầu!"

Cảm nhận được từng hơi thở nặng nề không quy luật của anh trái tim Tần Nguyệt cũng như muốn ngừng đập theo, cô kinh hoảng nức nở bên tai anh không ngừng.

"Dịch Bắc, em vốn chỉ muốn bản thân trở nên tốt hơn để sánh bước cùng anh nhưng em đã đi quá xa rồi. Em xin lỗi anh, em hối hận rồi, anh đừng bỏ em lại một mình được không? Dịch Bắc!"

Mặc cô thét gào cũng không có ai đáp lại lời cô, Tần Nguyệt khóc đến tê tâm liệt phế chỉ tiếc là Dịch Bắc của cô đã không thể đưa tay lau nước mắt cho cô được nữa.

Cô gọi tên anh hết lần này đến lần khác, xin lỗi anh đến trăm lần cũng vô dụng. Đến khi ý thức Tần Nguyệt lần nữa dần trở nên mơ hồ, cô vẫn lẩm bẩm.

"Nếu anh chết em sẽ thủ tiết cho anh, nếu anh sống thì lần sau hãy để em theo đuổi anh."

...****************...

"Túi máu đâu! Mau đem tới nhanh lên!"



"Bác sĩ nhóm máu AB- chúng ta hiện tại không có!"

Y tá gấp gáp lên tiếng thì cửa phòng mổ đã bị người mạnh mẽ đẩy vào.

"Máu ở đây, mau truyền vào đi!"

Y tá mừng rỡ vội đi truyền máu, duy chỉ có bác sĩ chủ trì hiện tại mới để ý cấp bậc quân hàm trên cầu vai nữ quân nhân kia.

Ông ta hơi rung tay sau đó cắn răng nâng cao tinh thần tập trung khâu vết thương dài cả gang tay trên lưng Tần Nguyệt.

Ngay trong đêm hai chiếc trực thăng của bộ Không quân nhanh chóng bay từ thành phố G thẳng đến sân thượng của bệnh viện quân y 505 của thành phố B.

Phó gia, Thẩm gia cả đêm mất ngủ! Lại hiếm khi trùng hợp quy tụ đầy đủ các thành viên trong gia đình.

Đợi La Thận Khâm từ trong phòng phẫu thuật bước ra người của Phó gia vội vã lao tới, Phó Minh Chính nóng nảy nắm cổ áo La Thận Khâm gầm rú.

"Nếu dám báo tin xấu, tôi đập nát cái bệnh viện này của ông!"

"A Sùng kéo nó cút sang một bên!"

Phó Chính Khâm cũng nóng cả ruột gan, ông đã nổi giận ra lệnh cho A Sùng thì ngay cả Tư lệnh quân khu như Phó Minh Chính cũng phải bị kéo sang một bên.

"Thằng bé sao rồi?"

Phó Chính Khâm trầm giọng hỏi, dù trải qua bể dâu thì ông vẫn khó mà nén được sự lo lắng tận đáy lòng.

La Thận Khâm thở dài không chấp nhặt với hành vi lỗ mãng ban nảy của Phó Minh Chính, ông đáp:

"Chấn động não, gãy 4 cọng xương sườn, khuỷ chân trái vừa mới lành hiện tại lại gãy tiếp, nếu không tĩnh dưỡng đàng hoàng thì sau này sẽ để lại di chứng nghiêm trọng. Hiện tại Dịch Bắc vẫn còn đang hôn mê phải đợi vài ngày hoặc hơn mới tỉnh lại."

Phó Chính Khâm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Cũng còn may, lúc căn nhà sập xuống hai đứa nó mắc kẹt trong một cái hốc nhỏ bằng không..."

Trong cái rủi còn có cái may, Phó Dịch Bắc kịp thời kéo Tần Nguyệt ẩn mình trong một hốc kẹt do hai mảng tường xi măng cực dày tạo thành nên mới giữ được một mạng.

Nghe nhắc đến con gái, La Thận Khâm liền nói:

"Vậy cháu đi trước ạ."

Tần Nguyệt được Phó Dịch Bắc bảo hộ vô cùng tốt, nhưng không may mắn là phần lưng của cô va vào ở đâu bị cứa đến nát bét dài cả gang tay. Hiện tại cô vẫn còn hôn mê do mất máu quá nhiều.