Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 42





Mưa vẫn lất phất bay còn có dấu hiệu bắt đầu nặng hạt hơn, Phó Dịch Bắc một đường chạy thẳng đến trạm chờ xe buýt thấp thoáng ở xa trông thấy thân ảnh Tần Nguyệt anh mới nhẹ thở phào một hơi.
Cô ngồi trên ghế chờ mặc nước mưa táp lên người, hai tay cô nắm chặt dây ba lô cúi đầu ngồi đó nhưng linh hồn đã sớm bay xa.
Phó Dịch Bắc đi đến chắn trước người cô để nước mưa rơi xuống lưng áo mình, anh hạ mắt nhìn hàng mi run run của cô nhẹ đưa tay vuốt lọn tóc bết nước mưa trên trán cô.
Tần Nguyệt giật mình theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, lúc chạm phải đôi mắt sắc bén của thiếu niên cô không khỏi thản thốt gọi tên anh.
"Phó Dịch Bắc."
Phó Dịch Bắc thở dài cong lưng xuống nhìn vào mắt cô chằm chằm, có chút hồng chắc là có khóc nhỉ?
"Nếu em không muốn thì không cần để ý đến ai cả, cứ làm theo ý thích của em là được."
Nghe được lời anh Tần Nguyệt liền hiểu anh đã biết được mọi chuyện, cô thoáng tránh đi ánh mắt anh nhìn về khoảng không vô tận, nhẹ tênh hỏi anh:
"Nhưng có ai chịu lắng nghe lời tôi nói sao?"
Cô cũng đã nói là không muốn rồi, cũng từ chối rồi, nhưng có ai để lời cô vào mắt đâu.


Cô thừa biết La Tuệ Lăng không có ý tốt nhưng lại không ngờ La Thận Khâm thế mà vì cô ta mà bắt ép cô.
Nếu ngay từ đầu La Tuệ Lăng nêu lên ý kiến này thì có lẽ mọi người sẽ không dị nghị, nhưng cô ta chọn cách thức phát thiệp mời trước rồi mới thông báo sau, đó há chẳng phải để lại một lỗ hổng cho người khác chỉ trích!
Mà La Thận Khâm cứ một mực muốn công bố cô với bên ngoài không lẽ cái danh con hoang này đáng để hãnh diện thế sao?
Cô không cam lòng bởi những lời bàn tán kia, nhưng lại càng thất vọng với La Thận Khâm hơn.

Vì có lẽ tình thương của ba mà cô cảm nhận được từ ông chắc cũng chỉ là giả mà thôi.
Phó Dịch Bắc bất đắc dĩ khụy gối xuống để tầm mắt ngang bằng với cô, anh đưa tay chọc chọc vào má cô giọng nói trầm thấp mà từ tính.
"Có lẽ tôi sẽ không hiểu hết được tâm tư con gái các em, nhưng tôi có thể lắng nghe.

Mặt trăng nhỏ, em muốn gì thì cứ nói với tôi."
Sóng mũi Tần Nguyệt chợt cay cay, cô chớp mắt xua đi một tầng hơi nước mới quay sang nhìn anh.
"Vậy, anh sẽ đến bữa tiệc đó sao?"
Phó Dịch Bắc mỉm cười đưa tay vuốt tóc cô, anh gật đầu.
"Sẽ, với điều kiện là có em ở đó!"
Nỗi chua xót cùng ấm áp không có cách nào kiềm chế được nữa thoáng chốc viền mắt Tần Nguyệt đã đỏ bừng lấp lánh ánh nước, cô mím môi nén khóc gật đầu liền mấy cái.
"Được, tôi sẽ đi.

Chẳng qua chỉ là một cái tiệc sinh nhật thôi mà!"
Cô mếu máo thật sự uất ức đến cực hạn, Phó Dịch Bắc tuy cười mà lòng nhói đau anh đưa tay véo má cô.
"Hùng hổ thế còn mếu máo cái gì? Không khóc, tôi dẫn em đi mua quà vặt nhé!"

Buổi chiều mưa rơi lả tả ấy Phó Dịch Bắc lần đầu tiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé đã sớm lạnh lẽo kia của cô.

"Đi nào."
Vẻ mặt anh đã không còn vẻ kiêu ngạo bất cần đời mà thay vào đó là sự ấm áp như muốn hoà tan cõi lòng Tần Nguyệt.
Anh nắm tay cô đi dọc theo đường cái rộng lớn sau đó tiến thẳng vào một cửa hàng bách hoá, anh mua cho cô rất nhiều rất nhiều bánh kẹo như muốn dùng những hương vị ngọt ngào ấy sưởi ấm cho cô, nhưng từ đầu chí cuối anh vẫn không hề buông tay cô ra.
Tần Nguyệt ôm một túi đầy ụ bánh kẹo trong lòng, khoé môi đã chịu cong lên một chút vui vẻ đi vào ngôi nhà kia.
Nhưng sự vui vẻ cô vừa níu lấy từ trên người Phó Dịch Bắc đã rất nhanh bị Lý Tuệ Mẫn chì chiết làm bay sạch.
Bà ta ngồi chễm trệ trên sofa mắt cao hơn chân mày liếc nhìn Tần Nguyệt, sau đó ném ra một đống vải màu hồng cánh sen quê mùa nhất nói:
"Váy của mày đấy cầm lấy mà mặc, tới bữa đó đừng để người ngoài nói người mẹ lớn như tao bạc đãi mày."
Ánh mắt Tần Nguyệt như kết sương nhìn cái váy nhăn nhúm kia, cô xiết chặt tay nhàn nhạt nói:
"Cảm ơn, nhưng bà La cứ giữ lấy mà dùng đi, tôi không cần!"
Lý Tuệ Mẫn cười khẩy đem cái váy kia ném thẳng lên người Tần Nguyệt.
"Mày không muốn thì đem đi vứt đi, dẫu sao cái váy này cũng chỉ xứng với mày mà thôi!"
Tần Nguyệt cắn chặt răng cố nhịn xuống sự căm phẫn khi bị sỉ nhục như thế, cô không nói hai lời trực tiếp nhấc chân dẫm lên cái váy kia đi thẳng lên tầng.

Nhưng Lý Tuệ Mẫn lại càng không muốn buông tha cô, bà ta lớn tiếng chửi với theo.
"Hừ, nếu không phải mẹ mày lẳng lơ câu dẫn đàn ông thì hiện tại mày nghĩ mày có thể xuất hiện ở cái nhà này mà lên mặt chắc!"
Lý Tuệ Mẫn hừ lạnh đứng lên phủi tay áo rời đi còn không quên lầm bầm.
"Tiện nhân, mẹ con bọn mày đều là tiện nhân!"
La Tuệ Lăng đã sớm về phòng, La Thận Khâm thì ở bệnh viện chưa về, thím Hà cùng những người làm khác đã sớm lánh xa phòng khách.
Đến cuối cùng căn phòng khách rộng lớn không một bóng người lặng ngắt như tờ, thiếu niên xiết chặt quyển vở trong tay âm thầm xoay người rời đi.
Anh vốn muốn đưa cho cô quyển vở công thức Toán học mà anh đã vì cô mà lập ra nhưng không ngờ lại nghe được những lời mắng nhiếc bẩn thỉu kia.
Đến bây giờ anh mới muộn màng nhận ra cô sống ở La gia còn gian nan hơn những gì anh mường tượng.
Anh cứ tưởng Lý Tuệ Mẫn nổi danh chanh chua nhưng vẫn còn lương tâm của người mẹ, chí ít có sự áp chế của La Thận Khâm thì bà ta sẽ thu liễm một chút.
Nhưng anh nghĩ sai rồi, bóng dáng lúc cô cất bước đi lên tầng kia đã như một nhát dao cứa thẳng vào lòng anh.