Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 16





Ngày đó chuyện ly kem cứ thế trôi qua cho nên La gia cũng không có ầm ĩ gì, thời gian thấm thoát trôi cuối cùng cũng đến ngày tựu trường.

Trước đó La Thận Khâm nói là sẽ đưa Tần Nguyệt đến trường nhận lớp nhưng chỉ với một cuộc điện thoại khẩn cấp ở bệnh viện thì ông đã không có cách nào đưa cô đi được.

Tần Nguyệt cũng không tỏ thái độ gì, vì gần nửa tháng ở La gia cô căn bản cũng biết được người ba này của cô vô cùng bận bịu.

Xe dừng trước cổng trường trung học phổ thông thành phố B, Tần Nguyệt ôm cặp sách bước xuống hơi tò mò mà ngước nhìn bảng hiệu to lớn mà uy nghiêm kia.

Xung quanh học sinh ra vào tấp nập, tiếng cười đùa huyên náo khắp nơi, trái tim trong lồng ngực Tần Nguyệt bỗng dâng lên một ngọn lửa ý chí hừng hực.

Rồi sẽ có một ngày, cô đạt được thành tích ưu tú nhất bước ra khỏi ngôi trường trọng điểm này!
"Lăng Lăng!"
Một nữ sinh cười tươi chạy đến còn vô tình va vào bả vai Tần Nguyệt một cái khiến cô phải lảo đảo.

Lý Nhã Vi thoáng bĩu môi khinh thường liếc Tần Nguyệt một cái đi đến kéo cánh tay La Tuệ Lăng ở phía sau.

"Chờ cậu lâu muốn chết, mau vào lớp thôi! Mình có thổi son mới mua xinh lắm muốn cho cậu xem đấy!"
La Tuệ Lăng khẽ nhìn qua Tần Nguyệt một cái, chút mất hứng trong đáy mắt bị cô ta che giấu rất kỹ, cười ái ngại nói với Lý Nhã Vi.

"Vi Vi à ngại quá, tớ phải đưa Tần Nguyệt đến phòng giáo vụ cho nên! Tớ không thể đi cùng cậu được.


"
Lý Nhã Vi hừ lạnh một tiếng, lời là nói với La Tuệ Lăng nhưng ánh mắt lại như dao nhọn chỉa thẳng về phía Tần Nguyệt.

"Trời ạ, cô ta cũng đâu phải con nít! Đi đến mỗi cái phòng giáo vụ mà cũng cần cậu đưa đến tận nơi à? Làm giá quá rồi đấy!"
La Tuệ Lăng bộ dáng thấp thỏm lo âu kéo kéo tay Lý Nhã Vi lúng túng nói:
"Vi Vi, cậu đừng nói thế mà! Ba tớ đã căn dặn mình phải đưa cậu ấy đi rồi không thể trái lời, cậu về lớp trước chờ mình được không?"
Lý Nhã Vi bĩu môi không vui nói:
"Ba cậu thiên vị đứa con! "
Hai chữ con hoang Lý Nhã Vi còn chưa kịp thốt ra thì Tần Nguyệt đã lạnh nhạt lên tiếng chặn họng cô ta lại.

"Tôi tự đi được rồi không cần phiền đến cô đâu.

"
Nói rồi cô xoay người cất bước đi thẳng vào trong, sau lưng vẫn văng vẳng tiếng của Lý Nhã Vi và La Tuệ Lăng.

"Xem kìa, chỉ là đứa con hoang mà lên mặt hất cằm ghê nhỉ!"
"Vi Vi đừng nói như thế!"
Bước chân Tần Nguyệt bước càng nhanh đi vào trong, đến khi không còn nghe thấy tiếng hai người kia nữa cô mới đi chậm lại.

Cô ghét hai chữ con hoang kia, rất rất ghét!
Nửa tháng này chịu đựng Lý Tuệ Mẫn chì chiết hà khắc đủ đường, La Tuệ Lăng thì miệng bồ tát bụng đầy dao găm.

Tần Nguyệt những tưởng đến trường cô sẽ được thoải mái hơn, chẳng ngờ hai chữ con hoang kia vẫn cứ đeo bám cô mãi.

Cô cố hít vào một hơi sâu dẹp đi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, trước tiên cô phải đi tìm người hỏi thăm đường đi đến phòng giáo vụ mới được.

Đi một đoạn cô chặn một bạn học lại hỏi, sau khi nhớ kỹ đường cô liền đeo cặp lên vai bước đi về một hướng.

Nhưng đi một hồi Tần Nguyệt cảm thấy có gì đó hơi sai sai, phòng giáo vụ thì chưa thấy đâu mà càng đi thì đường càng vắng là thế nào!
Cô dừng chân hoang mang nhìn xung quanh một vòng, nơi cô đứng là trước cửa phòng sinh học đối diện là một bức tường cao hai mét.

Cây cối ở đây hơi rậm rạp cộng thêm mô hình xương người thấp thoáng trong phòng học kia khiến cho da đầu Tần Nguyệt tê rần cả lên.

Cô nuốt nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt lấy dây ba lô có chút sợ hãi cùng gấp gáp đến hoảng loạn.

Cô định xoay người đi về đường cũ trở về thì vèo một tiếng, không biết một cái ba lô ở đâu bay đến thẳng tắp rơi cái bộp lên đầu Tần Nguyệt.


"A!"
Đầu bị va đập một cái muốn xám hồn, Tần Nguyệt ngã ngồi ra đất chật vật không chịu nổi.

Chỉ thấy trên bức tường cao kia, một thiếu niên nhanh nhẹn leo lên sau đó phóng người nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

"Xời! Ba cái tường cỏn con này còn làm khó được bổn thiếu gia à?"
Phó Dịch Bắc đắc ý không thôi đưa tay vuốt lại áo đồng phục trên người, lúc này anh mới rảnh rỗi ngẩng đầu lên và sau đó!
"Ôi đệch!"
Phó Dịch Bắc giật nảy mình lùi về sau hai bước, trợn to mắt nhìn cô gái ngồi bệt dưới đất kia.

"Cô, sao cô lại ngồi ở đây!"
Tần Nguyệt mím môi không nói lời nào nhìn anh chằm chằm, ánh mắt lạnh đến mức khiến sống lưng Phó Dịch Bắc cứng ngắc.

Cô lòm còm ngồi dậy đứng thẳng người phủi phủi hai tay cùng đồng phục lấm lem bẩn trên người.

Lúc này Phó Dịch Bắc mới để ý ba lô bị mình ném qua khi nảy đang ở ngay cạnh chân cô, kết hợp với dáng vẻ cô khi nảy anh hình như đoán ra được đại khái tình huống.

Anh đưa tay cào cào tóc có hơi mất tự nhiên đi đến gần cô một chút, thấp giọng hỏi thăm.

"Rơi trúng người cô rồi à?"
Tần Nguyệt vươn mắt nhìn anh, không chút vui vẻ đáp:
"Không phải trúng người mà là trúng đầu.

"
Sao lần nào gặp người này cô cũng đều sẽ gặp phải chuyện xui xẻo thế không biết!
Đầu đau, tay đau, mông đau, nhìn anh mắt càng đau.


Thế là cô ghét bỏ xoay người muốn rời đi lại bị anh nắm cổ tay kéo lại.

"Khoan đã, cô không sao chứ?"
Phó Dịch Bắc nào biết anh với cô có duyên đến thế chứ, đầu năm đi học trễ trèo tường liền chạm mặt nhau thế này, đúng là duyên thật mà có điều là nghiệt duyên!
Cổ tay mảnh khảnh bị anh một tay nắm gọn, Tần Nguyệt nhíu mày rút tay về.

"Không sao, không cần anh lo.

"
Tốt nhất là anh tránh xa cô một chút, chứ mà đứng gần năm giây hết xách cổ áo lại đến kéo tay!
Thấy cô ghét bỏ mình ra mặt như thế Phó thiếu tung hoành ngang dọc bấy lâu cảm thấy rất tự ái, vẻ mặt vốn không thân thiện lắm giờ lại càng ngang ngược hơn.

"Tôi cứ thích lo đấy, sao nào?"
Nói rồi anh càng nắm tay cô chặt hơn, xem cô còn vùng vẫy kiểu gì?
"Anh!"
Tần Nguyệt tức đến trợn trắng mắt, sao người này có thể vô lý như thế chứ!
Nhưng còn chưa đợi cô lên tiếng tiếp thì sau lưng hai người đã vang lên một giọng nói vừa tức giận vừa kích động của thầy giám thị.

"Á à, Phó Dịch Bắc! Không uổng công tôi canh em hơn hai năm nay, xem em lần này thoát đi đâu? Hai đứa lên phòng giám thị hết cho tôi!"