Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 125





Trời đã sầm tối, đèn đường hiu hắt rọi xuống con đường vắng bóng người.

Tần Nguyệt ngồi xổm trước cổng nhà, hai tay cô ôm lấy đầu gối vô cùng kiên trì ấn gọi vào dẫy số di động quen thuộc kia.
(Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.)
Tiếng nói máy móc của tổng đài cứ vang lên rồi ngừng, cho đến khi hai chân cô tê mỏi, nước mắt dâng trào khoé mi cũng không thể gọi thông được.
Sau giây phút mừng rỡ khi được giáo sư Carles nhận làm học trò Tần Nguyệt mới lo lắng không yên về một vấn đề khác.
Nếu cô không quay về vậy Phó Dịch Bắc có ghét bỏ cô không? Là cô thất hẹn với anh, là cô rời đi mà không nói, giờ đây có cơ hội trở về nhưng cô lại từ bỏ.

Anh sẽ ghét bỏ cô đúng không?
Thế là dưới sự lo lắng và sợ hãi cô đắn đo mãi mới lấy đủ can đảm gọi cho anh, nhưng rồi từng cuộc gọi đi đều thuê bao, cô dần trở nên bướng bỉnh gọi đi gọi lại mãi như thế.
Từ thấp thỏm lại trở thành tia cố chấp, không biết đến lần thứ bao nhiêu không gọi được cho anh, cuối cùng cô bật khóc thất thanh.
Cô biết mình ích kỷ, nhưng anh thật sự không cần cô nữa sao? Cô cũng không muốn như vậy đâu mà.
"Hức!"
Tần Nguyệt co ro ngồi đó nức nở từng tiếng nhỏ vụn.
Cót két...
Cánh cổng sắt từ từ được mở ra từ bên trong, Bạch Thanh Cát chậm rãi đi đến đưa tay xoa đầu Tần Nguyệt.
"Sao không vào nhà mà ngồi ở đây khóc?"

"Ngoại..."
Tần Nguyệt nức nở vươn đôi mắt ướt đẫm lệ đầy lạc lõng nhìn bà.
"Con không gọi được cho anh ấy! Có phải anh ấy giận con rồi phải không ngoại?"
Dù Tần Nguyệt không nói tên nhưng Bạch Thanh Cát vẫn hiểu cô đang hỏi đến ai, bà cười hiền xoa tóc cô.
"Dịch Bắc không giận con đâu, chỉ là thằng bé đã đổi đơn vị thi hành nhiệm vụ mà thôi."
"Vì sao ạ!?"
Tần Nguyệt nghe được tin tức của anh thì hoảng loạn nắm lấy tay bà, Bạch Thanh Cát vỗ vỗ tay cô trấn an.
"Vậy con nói bà nghe, con quyết định tiếp tục ở lại đây học tập rồi có phải hay không?"
Chạm đến vấn đề này, không hiểu sao Tần Nguyệt có chút hổ thẹn mà né tránh ánh mắt của bà, cô ngập ngừng nói:
"Con, con muốn trở nên tốt hơn..."
Bạch Thanh Cát cười khẽ kéo tay cô đứng lên.
"Như thế là chuyện tốt, cả Dịch Bắc thay đổi đơn vị cũng là muốn trở nên tốt hơn, cả hai cùng nhau cố gắng đều là chuyện đáng mừng."
Tần Nguyệt đưa tay lau nước mắt, cô nấc nghẹn lắc đầu với bà.
"Không đâu ạ, là con bỏ đi mà không nói, chắc chắn anh ấy rất giận con..."
"Haizz..."
Thấy cô vẫn cứ cố chấp vấn đề Phó Dịch Bắc giận mình, Bạch Thanh Cát bất đắc dĩ nói:
"Thằng bé làm sao mà giận con được! Nó tự ý làm liều nộp bằng chứng Lý Minh Hải nhận hối lộ lên thẳng viện kiểm soát tối cao, lão Phó vì chuyện này mà tức đến mức lên huyết áp! Ông ấy giận đùng đùng đòi tống cổ nó đi chỗ khác học, quái nào nó lại chả sợ mà viết đơn xin chuyển đơn vị vào bộ đội đặc chủng của thành phố H."
Tần Nguyệt ngây ngẩn cả người, vì Lý Minh Hải trong lời bà nói chẳng phải là ba của Lý Tuệ Mẫn sao! Phó Dịch Bắc vì cô mà dám làm liều như thế!
Tần Nguyệt hoảng hốt nắm lấy tay bà, hỏi:
"Bộ đội đặc chủng, có phải vất vả lắm không bà?"
"Nghề nào mà chả vất vả!"
Bạch Thanh Cát cười kéo tay cô đi vào nhà, thấm thía nói:
"Muốn vào được bộ đội đặc chủng còn cần phải xem bản lĩnh của thằng bé.

Còn con, cũng đừng phụ tấm lòng của người ta, ráng mà học thành tài rồi quay về tìm nó."
Tần Nguyệt lặng im mất hồn mất vía theo bà vào nhà.

Anh vì cô mà làm mọi chuyện cũng chẳng oán trách cô bỏ đi không nói, anh chỉ im lặng ở một nơi tại biên giới xa xôi chậm rãi trưởng thành chờ cô về nhà.
Tần Nguyệt cắn chặt đầu lưỡi đến bật máu, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn.
"Ngoại, bà giúp con việc này được không ạ?"

Bạch Thanh Cát nhìn cô không do dự mà gật đầu.
"Chỉ cần con muốn."
Sau chưa đầy 2 năm được bổ nhiệm vị trí Phó bộ trưởng bộ Ngoại Giao Lý Minh Hải vướng phải các cáo buộc nhận hối lộ và đút lót, cuối cùng toà án tối cao phán quyết bãi nhiệm chức vụ của ông và bị bắt cầm tù.
Cùng thời điểm La Thận Khâm đơn phương ly hôn với Lý Tuệ Mẫn cũng được toà án xét duyệt và ông cũng lựa chọn dọn ra khỏi đại viện.
Lúc này đây tại La gia vườn không nhà trống, đa phần người làm đều xin nghỉ hết, chỉ còn mỗi hai mẹ con Lý Tuệ Mẫn và La Tuệ Lăng.
Lý Tuệ Mẫn khóc rống nằm vật vã trên sofa than trời trách đất ông trời bất công với mình, trách La Thận Khâm phụ tình bạc nghĩa, trách Phó gia cùng Thẩm gia tuyệt đường sống của kẻ khác.
La Tuệ Lăng ngồi một bên nghe mà tâm loạn như ma, đến bây giờ cô ta cũng không dám tin bản thân mình sẽ rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân thế này.
Lý gia thất thủ, La Thận Khâm bỏ mặc hai mẹ con, trường học cả nước cũng không chịu nhận hồ sơ nhập học của cô ta và cả...
Cô ta đưa tay lên mặt sờ đến vết sẹo dài chừng hai lóng tay bên má, cả người cô ta chợt run lên lẩy bẩy.
"Á!!!"
La Tuệ Lăng điên cuồng hét toang lên doạ cho Lý Tuệ Mẫn cũng phải ngu người.
"Tần Nguyệt! Tất cả là tại nó! Bây giờ con đến nước M, đi giết chết nó!"
Lý Tuệ Mẫn khổ sở cũng không có hơi sức kéo cô ta lại, bà ta chỉ mệt mỏi nói:
"Đi đâu? Chúng ta còn nhiều tiền đến mức có thể thoải mái ra nước ngoài sao?"
Bước chân La Tuệ Lăng khựng lại sau đó cô ta ngồi xổm xuống khóc rống lên.
Đúng thế, cô ta bây giờ không quyền, không tiền, không học vấn, không có gương mặt xinh đẹp nữa.

Cô ta mất hết tất cả rồi!
......................
Tại sân bay thành phố H Phó Dịch Bắc đưa hành lý sang cho Thẩm Thiên Thành rất bất đắc dĩ mà hỏi:
"Suy nghĩ kỹ chưa?"
Thẩm Thiên Thành vẫn cười sáng lạn như trước, vỗ vai Phó Dịch Bắc một cái.

"Lo cho cậu trước đi, tớ ra nước ngoài học đâu phải chuyện to tát gì."
Anh thở dài hỏi Phó Dịch Bắc.
"Cậu thật sự không muốn gọi cho Tần Nguyệt sao?"
Phó Dịch Bắc cười cười.
"Không gặp sẽ không lưu luyến, không nghe sẽ không nhớ nhung."
Cô không về, vậy anh sẽ đợi.
Thẩm Thiên Thành ngây người hai giây, trong phút chốc anh lại nhớ đến một người.

Lắc đầu thôi không suy nghĩ viễn vong, anh cười nói:
"Vậy được rồi, tạm biệt cậu.

Lần sau gặp nhau mong là sẽ gặp được phiên bản tốt nhất của cậu."
Phó Dịch Bắc xùy một tiếng xua tay với Thẩm Thiên Thành.
"Cút nhanh đi."
Thẩm Thiên Thành bật cười xoay người kéo hành lý bước đi, Phó Dịch Bắc bất giác nhìn ra bên ngoài mây trời trong xanh, anh thầm thì không biết là đang nói với ai.
"Hẹn gặp lại."