Diệp Hàm Huyên đi xuống phòng khách lại khẽ ngẩn người. Biệt thự Tần gia không theo phong cách châu Âu mà giới quý tộc hay dùng mà là phong cách Trung Hoa cổ đại. Dù đã sống ở đây nhiều năm nhưng Diệp Hàm Huyên vẫn phải thán phục sự hoa lệ của nó. Nhưng điều cô mong muốn hơn cả chính là âm thanh ấy, cái giọng nói quen thuộc đến nỗi thỉnh thoảng lại xuất hiện trong giấc mơ của cô. Bỗng dưng lại muốn nhào vào lòng anh ấy khóc một trận.
Diệp Hàm Huyên quay đầu lại thì thấy Tần Cảnh Dật yêu nghiệt đứng đó. Khuôn mặt anh đúng chất người Trung. Khuôn mặt anh đẹp đến nỗi dù dùng bất cứ từ ngữ nào cũng là một sự xúc phạm tới anh, đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy làm người ta cảm giác thế giới này cũng chẳng lớn hơn đôi mắt của anh. Tần Cảnh Dật chậm rãi tiến về phía Diệp Hàm Huyên.
Cô không nhịn được mà bước lùi về sau một bước, đôi môi khẽ mím lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Trong phút chốc cơ thể Diệp Hàm Huyên nằm trọn trong vòng tay ấm áp của Tần Cảnh Dật, hậu bối ưu tú nhất của Tần gia, được mệnh danh là thiên tài của thiên tài. Nụ cười trên mặt anh luôn ấm áp như gió xuân sưởi ấm lòng người, mà cũng luôn khiến cô xao xuyến...