Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 90




Phó Sử Ngọ hiện tại không chỉ mang tính uy hiếp lừa tình ở bên ngoài thôi. Bởi vì năng lực ngày càng tăng trưởng hơn nữa còn được rèn luyện liên tục, cứ mỗi khi phải đối mặt người xa lạ, lực chấn nhiếp của y càng thêm khủng bố hơn.

Ít nhất thủ hạ của Tiêu Lỗi có người lập tức phản xạ có điều kiện buông tay ra, đồ đập trúng chân đau điếng cũng không dám hé răng.

Tiêu Lỗi sững sờ trong chớp mắt, lập tức tức giận: “Chính phủ Liễu Nguyên cái gì, hiện tại đã sớm không có chính phủ!”

“Ai nói không có!” mắt Phó Sử Ngọ sắc lên, “Ngay buổi sáng hôm nay, thành phố Liễu Nguyên thành công khôi phục. Hồ Tiểu Quân đương nhậm thị trưởng đã mở đại sảnh công tín ra lần nữa, cũng công bố nhiệm vụ hiệp phòng, trong đó bao quát dọn dẹp alien và giữ gìn trị an! Đúng, các anh quả thật giết alien. Có thể đến đại sảnh công tín lĩnh thưởng, nhưng không thể tự động thủ đoạt lấy tài sản của cư dân Liễu Nguyên!”

Cả Đường Húc Hải cũng muốn huýt sáo với y. Y nói quá ngầu quá đỉnh, dẫn tới Đường Húc Hải đã luyến mộ y càng ngày càng sâu bỗng thấy tâm thần phiêu diêu không khống chế nổi, ánh mắt sáng lên lấp lánh, bộ dạng hoa si nói không nên lời.

Lưu Hoằng cũng hơi nhướn mày, may mà anh không nhìn vào mặt Đường Húc Hải, bằng không nhất định bị hù chết.

Tiêu Lỗi bị lời này đánh vào triệt để ngây cả người, không dám tin nói: “Thị trưởng Liễu Nguyên? Không phải các anh tùy tiện tìm một người lừa gạt đó chứ? ! Dân Liễu Nguyên chết hay bỏ chạy hết rồi, sao có khả năng sống sót chứ.”

Lưu Hoằng cười lạnh một tiếng: “Thế nào? Không tin hả, ông đây chính là người sống sót nè.”

Ánh mắt Tiêu Lỗi chuyển đến mặt anh, Lưu Hoằng vóc người cao lớn, bộ dáng bưu hãn, nếu nói anh ta là người sống sót thật, ít nhất có hơn tám phần là đúng.

Mặt Tiêu Lỗi lúc đỏ lúc trắng. Người chạy tới Bunker Tiêu gia tương đối nhiều, tổng số vượt qua 2W, nếu Liễu Nguyên thật sự khôi phục trở thành căn cứ sinh tồn độc lập, vậy những người này rất có khả năng sẽ lựa chọn rời đi, trở lại Liễu Nguyên.

Điều này cực kỳ bất lợi cho Tiêu gia Bunker, hơn nữa bởi vì Tiêu Lỗi chế định nội quy quá nghiêm khắc, những người vốn không chỗ nào để đi không thể không trụ lại khẳng định sẽ chọn về nhà, không ai muốn ở lại Bunker Tiêu gia.

Trong nháy mắt tâm tư của Tiêu Lỗi thay đổi thật nhanh, đang suy xét nếu chuyện này là thật sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng đến đâu.

“Miệng mọc trên miệng của mày, đương nhiên mày muốn nói thế nào thì nói. Ai biết là thật hay giả, nói không chừng là tụi mày cho người giả mạo tạm thời thì sao!” Ngay lúc này một đội trưởng nhỏ của quân Tiêu gia nhảy ra quát.

Sắc mặt Lão Đại không dễ nhìn, không biết đang nghĩ gì, nhưng làm nanh vuốt[1] lại không có thể để bên mình rơi xuống hạ phong được.

[1] Mã tử 马仔: Có ba nghĩa: Nanh vuốt, chân chó và đồng lõa của một đại ca thế lực nào đó.

Tiêu Lỗi đưa tay ngăn lại, nói: “Thôi, chuyện này không có cách nào giả bộ, chỉ cần đến đại sảnh công tín nghiệm chứng sẽ biết. Để đồ trên xe xuống hết, không có thì thôi.” Hắn cũng suy nghĩ cẩn thận, hiện tại quan trọng nhất không phải cạnh tranh khí phách, mà là chạy nhanh trở lại Bunker Tiêu gia, lung lạc những người Liễu Nguyên còn chưa biết tin. Người thường thì hết cách, nhưng ít nhất những người gia nhập quân Tiêu gia không thể bị lay chuyển được.

Gã kia không bằng lòng nói: “Bảo chủ, thật sự phải bỏ vật tư lại hết hả?”

Tiêu Lỗi vẫn có quyền uy trong đám người này, hắn sa sầm nói: “Thế nào? Anh muốn tôi nói lại lần thứ hai?”

Gã kia không cam lòng hung hăng trừng bọn Phó Sử Ngọ một cái, xoay người lại chỉ huy tay chân ném đồ trên xe xuống.

Tiêu Lỗi cũng rất không cam lòng. Nếu đối mặt là binh đoàn, hắn còn có thể vững bước đòi chia một miếng bánh, nhưng đây là chính phủ Liễu Nguyên, hơn nữa Phó Sử Ngọ đám người này cư nhiên lái thiết giáp đến đây, nếu thật sự vì chút tiểu lợi đó mà tranh sống tranh chết với binh đoàn có bối cảnh quân đội này, rất không đáng.

Hắn hiểu rất rõ, nhưng không có nghĩa là thuộc hạ của hắn có thể cân nhắc ra được. Bất quá chỉ vì trung thành mới nghe theo mệnh lệnh của hắn, thế nhưng Lý Kế Tiên lại chưa bước đến tình cảnh khăng khăng trung với Tiêu Lỗi như thế.

Vừa nghe thương phẩm quý giá và mấy thứ xa xỉ đã đến tay lại bị người ta thẳng tay móc ói ra khỏi miệng, lập tức thù mới hận cũ cộng gộp vào nhau.

Lý Kế Tiên nghiến răng nghiến lợi, hiểm ác nhìn chằm chằm Đường Húc Hải, bắt đầu khởi động dị năng huyết hệ, bất tri bất giác chụp về hướng Đường Húc Hải.

Chỉ cần để gã thực hiện được, Đường Húc Hải sẽ chậm rãi xuất hiện bệnh trạng tinh thần không tốt, thể lực suy nhược, cuối cùng khí quan suy kiệt mà chết. Trong thời buổi hiện tại, căn bản không kiểm tra ra được nguyên nhân bệnh, có thể nói là thần không biết quỷ không hay.

Chỉ tiếc bởi vì song phương nhân mã giằng co, Phó Sử Ngọ sợ hai bên sẽ phát sinh xung đột, tinh thần vẫn luôn căng cứng, cho nên bên này có chút dị động khác thường gì lập tức bị y phát giác.

“Người nào đánh lén đó? !” Phó Sử Ngọ hét lớn một tiếng, sóng SV vừa học được liền trùng kích đánh trả.