[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 121




Nhìn tang thi sắp bóp đứt của của thành viên trong đoàn, Tử Hoàng cùng Thanh Nguyệt đồng loạt xông lên, người đung lôi hệ người đung băng hệ tấn công nó nhưng không chút hề hấn gì, con tang thi này miễn nhiễm với dị năng của bọn cô?

"Kráo"

Tang thi bị hai người dùng dị năng tấn công liền tức giận gào rú thêm một lần nữa nhưng từ nãy đến giờ cô để ý âm thanh của nó không giống như của một tang thi chút nào.

Thanh Nguyệt lùi lại phía sau Tử Hoàng để anh hiển trợ cho mình còn cô quan sát tang thi. Nhìn mỗi động tang đánh của tang thi vô cùng mạnh mẽ và dứt khoát, nó có tới bến cái tay nhưng may mắn Tử Hoàng đủ sức để cản công kích của nó.

Nhìn tang thi đôi mắt liên tục chuyển đổi màu đen - đỏ làm Thanh Nguyệt bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

"Kráo"

Liên tiếp trong tần 1 toà cao ốc vang lên tiếng gầm rú của tang thi thạch nhân, số lượng đoàn đội bị chết trong tay bọn chúng bắt đầu gia tăng, xem ra không thể suy nghĩ thêm nữa. Liều thôi.

"Anh giữ bốn tay của nó lại giúp em"

"Được"

Tử Hoàng nhanh chóng chuyển từ thế đỡ đòn sang tấn công mãnh liệt, tang thi hoá thạch dù mạnh mẽ nhưng liên tục bị anh bứt lui vài bước. Bàn tay do tinh hạch và thịt của Thanh Nguyệt phát huy công dụng vô cùng nhuần nhuyễn, anh đưa tay lên một cơn gió và lôi điện thoát ra tùe bàn tay trói tang thi thạch nhân không thể nhúc nhích. Nhân lúc này Thanh Nguyệt lấy dà từ xa nhào tới, bằng tay cô ngưng tụ thành một đoạn băng đâm trực tiếp vào hai hốc mắt của tang thi.

Khi tấn công xong Tử Hoàng nhanh chóng đõ cô đứng cách xa tang thi một chút. Chỉ thấy từ tròng mắt của tang thi bắt đầu thoát ra một làng khói đen tuyền và một mùi thối làm toàn bộ lầu một chướng khí mù mịt.



"Kráo"

"Tấn công mắt bọn chúng"

"Rõ"

Tìm được điểm yếu của tang thi mọi người dường như có sức lực để tiếp tục chiến đấu. Mọi người sức cùng lực kiệt nhưng may mắn bọn họ cũng đã giải quyết được toàn bộ tang thi ở lầu một này. Ai nấy đều một lã người ngồi bệch dưới đất không nhúc nhích.

"Mami, papa"

"Mama"

"Papa"

Bốn nhóc tỳ nhà ta nhìn thấy tang thi bị dọn dẹp sạch sẽ mới dám đi ra ngoài khỏi lớp băng bảo bệ của lão nhị Thiên An. Mấy bé đã sớm xem cảnh tượng chém giết tang thi thành thói quen rồi vì tang thi không có tình cảm và làm nguy hại tới mọi người. Những lần trước máu me giết chóc bé đều được ba mẹ bộc kĩ bên trong nên không nhìn thấy gì.

Nhưng lần này thì khác, khi bọn tang thi thạch nhân vừa tấn công mọi người thì bà nội đã bảo bé phải tạo lớp băng bào vệ mình, mọi chuyện để bà lo. Bé nhìn thấy các cô chú anh chị đồng đội lúc trước vừa đi chung với mình đã chết một cách tàn nhẫn như thế nào, hỏi sao bé không sợ được chứ.

"Không sao rồi. Khống sao rồi" - Hai người bọn cô chia nhau ra mỗi người ai ủi hai đứa, Thanh Nguyệt xoa đầu bọn nhỏ xong lại nói tiếp - "Thế giới này là như vậy nên mấy con phải biết cách tự bảo vệ mình mà trở nên mạnh mẽ. Có biết không?"

"Dạ" - Bốn nhóc tì nhà ta đồng thanh trả lời còn làm cả tư thế quyết thắng vô cùng đáng yêu.



Thấy bọn nhỏ có tinh thần trở lại cô cũng yên tâm hơn. Quay trở lại mấy cái xác tang thi thạch nhân đang được người trong đoàn đem đi xử lý nhưng cả người nó toàn là đá không thể thiêu huỷ được. Đúng là làm khó bọn họ mà.

"Chị"- Thanh Triệt đang nghiên cứu mấy cái xác thấy cô lại liền kêu cô lại cho xem phát hiện của mọi người - "Tang thi thạch nhân này vô cùng cứng, duy nhất chỉ có kim hệ dị năng có thể tác động vào lớp vỏ của nó nhưng phải dùng như dùi đục rớt lớp đá bên ngoài rồi thiêu huỷ phần thân bên trong"

"Bên đây nè" - Thanh Triệt vừa mới giải thích xong thì đã có một tang thi thạch nhân bị đục rớt toàn bộ lớp đá bên ngoài, Hoàng Vân nhanh chóng kêu bọn họ lại.

"Đây là…"

Thanh Nguyệt cùng Tử Hoàng đi qua nhìn cái xác đã qua xử lý kia, bên trong lớp đá là một cô gái bình thường không khác gì bọn cô cả, tay chân cô gái lành lặn không hề có dấu hiệu bị tang thi hoá. Vậy tại sao cô ấy lại trở thành bộ dạng này?

Cũng nay xác nữ kia bị dở lớp bê tông trên người xuống nhưng bộ phận nhạy cảm vẫn không bị cậy ra, nếu không mấy gã đàn ông bọn họ nhìn chằm chằm một cô gái thì rất kì cục.

"Ở đây có dấu gì nè?" - Tiểu Linh nhìn từ trên xuống dưới cái xác phát hiện ở bên hông cô gái có một dấu nhỏ xíu lưu lại.

"Là vết kim tiêm" - Dật Phong đang đứng kế Tiểu Linh liền ngồi xuống quan sát vết kim đâm. Dấu vết vô cùng dễ phát hiện vì xung quanh lỗ kim tiêm đều xuất hiện cái đường tơ máu màu tím vô cùng đáng sợ.

"Bọn người này đều là sản phẩm của thí nghiệm" - Tiểu Tuyết bình thường im lặng như một cái bóng bỗng nhiên lên tiếng.

Khi cô bé mở miệng mọi người liền nhanh chóng chạy đi kiểm tra những cái xác khác đã được lấy ra, đúng là toàn bộ đều có dấu vết bị tiêm qua. Đúng là mấy cha nhà khoa học điên cả rồi, mạt thế chưa đủ khổ sao còn thí nghiệm ra mấy cái này?

Mọi người lo bất bình với đám nhà khoa học mình chuẩn bị cứu mà không để ý trong nhóm người có một người đang run lên, bàn tay nắm chặt lấy góc áo như không muốn cho mọi người biết sự giao động của bản thân. Dù vậy người bên cạnh vẫn thấy được điều đó liền nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy đó mà an ủi.