"Mẹ??."
"Dì???"
Nghe ba người Tử Hoàng, Khiết Lệ và Doãn Lãng mở miệng cả đám đều nhất thời hoá đá. Cái này là chuyện gì a? Mẹ??? Mẹ ai??? Ba người bọn họ đều là các lão đại có tiếng trong giới xã hội đen lại có một bà mẹ là thiếu tướng. Như vậy cũng quá hư cấu rồi?
"Mấy người đừng có mà ở đó thấy sang bắt quàng làm họ" - Cái tên quân nhân trẻ vừa nghe ba người mở miệng liền lớn giọng quát nạt. Hắn đã lấy lòng thiếu tướng mấy năm rồi làm sao không biết thiếu tướng có con chứ, đúng là một đám mặt đay không biết lượng sức, lão đại căn cứ gì chứ, cũng chỉ có như vậy thôi.
"Câm miệng" - Nữ thiếu tướng từ trước đến nay luôn im hơi lặng tiếng, bây giờ vì câu nói của cái tên đần này mà muốn cho hắn một đạp ghê.
"Thiếu tướng" - Cái tên đó còn chưa biết bản thân đã làm gì sai lại bị la như vậy. Thiếu tướng không chỉ là nữ quân nhân trẻ tuổi nhất mà bề ngoài bà vẫn còn rất xinh đẹp, tuy đã ngoài năm mươi nhưng trẻ như gái 30 nên hắn ngoài nịnh nọt ra vẫn có chuat tâm tư riêng.
"Tôi nói cậu im miệng" - Nữ thiếu tướng không thèm nhìn hắn mà đi đến trước mặt ba người bọn họ - "Tiểu Hoàng, Tiểu Lệ, còn có cháu nữa A Lãng. Nhiều năm rồ không gặp"
"Mẹ"
"Dì"
Tới bây giờ cái tên quân nhân trẻ kia mới lại người bị sốc. Thật sự hai người kìa là con của thiếu tướng, bà ấy đã có gia đình và có con luôn rồi sao? Không thể nào, sao hắn không tìm ra bất cứ thông tin nào về việc thiếu tướng đã lập gia đình?
"Có gì vào nhà rồi nó chuyện"
Bị câu nói của nữ thiếu tướng làm giật mình, mọi người cũng nhanh chóng nhường một đường cho bà. Trước khi đi Tử Hoàng và cái tên Doãn Lãng kia còn không quên níu kéo nắm tay Thanh Nguyệt và Hoàng Vân mới chịu đi.
Thanh Nguyệt nhà ta sóng hai đời chưa từng nghĩ đến việc sẽ có một ngày gặp…mẹ chồng. Đúng thật là ngoài dự đoán mà, cô cứ nghĩ một laco đại hắc bang như anh thì cha mẹ cũng là người trong giới chứ, ai ngờ mẹ của anh lại là một quân nhân mà quân hàm lại cao như vậy nữa.
Mọi người nhanh chóng trở vào biệt thự. Cách đây không lâu vì phòng khách của ngôi nhà vẫn còn dư quá nhiều chỗ nên Thanh Nguyệt quyết định mang một cái bàn tròn siêu lớn để ở đây cho tiện bề bàn bàn công việc tại căn cứ.
"Con…"
"Mẹ…"
"Mẹ…"
"Oa…oa…oa"
Bà vừa ngồi xuống ghế tính mở miệng hỏi thăm sức khoẻ của Tử Hoàng và Khiết Lệ thì cửa lên lầu bị đạp mở. Bốn nhóc tỳ nhà Thanh Nguyệt cùng bé Tiểu Duyệt hớt hãi chạy xuống nhà không ngừng gọi cô. Trên tay lão nhị Thiên An còn đang bế Tiểu Thuần Hy đang khóc oa oa khônng biết là làm sao. Phía sau cùng là bà Triệu sức già lớn tuổi chạy không lại bọn nhỏ đang từ từ đi xuống.
"Con nít nhà ai không lễ phép gì hết" - Cái tên quân nhân kia lúc này biết ở đây đều có khả năng là người nhà của thiếu tướng nhưng nhìn bọn nhỏ không có hình tượng như vậy vẫn nhỏ giọng lèm bèm.
"Sao vậy?" - Khiết Lệ nhìn thấy con trai khóc đỏ cả mặt liền đau lòng bế bé vào lòng - "Chắc Tiểu Thuần Hy nhà ta lại đói rồi"
Khiết Lệ nhanh chóng bế bé chạy ra phía sau nhà để cho nhóc nhỏ nhà ta măm sữa.
"Đây là…" - Nữ thiếu tướng nhìn cũng đủ biết nhóc nhà này là ai rồi nhưng bản thân bà vẫn cảm giác không thể tin được nên muốn hỏi lại cho chắc.
"Là con của chúng con thưa phu nhân" - Thư ký Thiên trong ngồi kế bên Khiết Lệ từ nãy đến giờ mới lên tiếng. Trong giọng nói của hạnh không hề che giấu chút nào sự hạnh phúc của bản thân.
"À\~, đây không phải là nhóc Thiên cháu trai của Âu Dương quản gia sao?"
"Dạ đúng"
"Nếu là con thì ta cũng không ngạc nhiên. Hai đứa từ nhỏ sớm đã quen biết, bây giờ lại sinh con dưỡng cái cũng hết sức bình thường" - Nữ thiếu tướng vô cùng hài lòng với chàng rể này liên tục gật đầu - "Còn mấy nhóc này là?"
"Bốn đứa này là con của con"
"Khụ…khụ"
Tử Hoàng nhàn nhạt mở miệng nói ra hết sức bình thường nhưng mà nữ thiếu tướng nghe xong thì không bình thường chút nào. Bà khôg ngờ có ngày nuốt nước miếng thôi cũng bị sặc, chuyện Tiểu Hoàng nhà bà có vợ có con còn khó tin hơn chuyện lúc trước bắt bà tiếp nhận bây giờ đã là mạt thế.
"Con? Bốn đứa?" - Bà vẫn có chút không tin nhìn bốn đứa nhóc trạp tuổi nhau kia, nhìn hai bé trai đúng là có nét của Tiểu Hoàng, hai bé gái thì xinh xắn đáng yêu không có chút nào bá khí của cha nó cả.
"Bọn nhỏ là sinh tư" - Tử Hoàng thấy bà nghi ngờ hai cô con gái dễ thương của mình liền bồi thêm một câu.
"Hả" - Bà lại bị sốc tập hai. Bốn đứa a? Là bốn đứa lận đó, bà nên khen con trai mình giỏi hay mẹ của bọn nhóc này đây? - "Bà là bà nội của tụi con đó, mau kêu bà nội đi nào"
"Bà nội" - Bốn nhóc ta cười hì hì đồng thanh gọi là bà sướng lân lân, không ngờ chỉ vô tình đến thành phố này không chỉ gặp lại hai con mà cháu nội, cháu ngoại cũng có cả rồi.
"Mấy nhóc không sợ ta à? Không sợ ta lừa bán tụi con à?" - Bà vô cùng yêu thích mấy đứa cháu nội không buông, lại nói lão tứ Thiên Luân có hai má tròn tròn phúng phính đáng yêu như vậy bà nựng không buông tay.
"Mẹ nói nếu có người xấu tiếp cận bọn con mẹ đã sớm cho họ không còn tồn tại rồi. Với Tiểu Luân cũng rất mạnh a, nếu không có mẹ bên cạnh diệt người xấu cháu cũng có thể tự diệt" - Lão tứ Thiên Luân nhà ta bị nựng hai má vẫn không khó chịu mà tự hào kể về việc mami đã dạy mình.
"Mẹ con sao?" - Đúng rồi ha, nãy giờ bà quên mất luôn, có con thì phải có mẹ chứ - "Mẹ con đâu?"
"Dạ, là con" - Thanh Nguyệt ngồi kế Tử Hoàng nãy giờ bị hỏi đến có chút giật mình liền mở miệng khai báo. Lần đầu tiên cô gặp mẹ chồng đó nên có chút khẩn trương, đối diện với tang thi cô còn không thấy lo như vậy.
"À…" - Thiếu tướng liền đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi lại nói - "Con làm sao cua được cái cục đá này vậy?"
"Phụt" - Hoàng Vân nghe bà nói không khỏi bật cười, cuối cùng rồi cũng có người chịu nói cái tên Tử Hoàng là cục đá, quá sảng khoái đi mà, cô ngày ngày nhìn cái bản mặt lạnh của hắn liền thấy sợ run, không hiểu tại sao Thanh Nguyệt có thể chịu được.
"Uống miếng nước đi nè" - Doãn Lãng kế bên vội vàng đưa nước cho cô. Từ khi hai người công khai quan hệ anh chẳng khác nào bảo mẫu của cô cả.
"A Lãng, con bé này cũng là…"
"Dạ vâng"
"Ai là vợ của anh chứ????"
"Trước sau gì chẳng là vợ, em không tính chịu trách nhiệm với anh à?"
"…………"
Hoàng Vân nhà ta nhất thời không còn gì để nói. Ai biểu mấy tháng trước bọn cô lúc đang truy đuổi tang thi vô tình phát hiện được một hầm rượu nho và phô mai, vì ham ăn nên cô lấy bớt không ít vào không gian. Mấy ngày trước mới nhớ đến liền buổi tối lấy ra uống, không ngờ cái tên Doãn Lãng chết tiệc kia lại trèo ban công qua phòng cô.
Kết quả còn đáng sợ hơn, Hoàng Vân nhà ta vì say xỉn……cường bạo Doãn Lãng. Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy cái tên mặt dày này không ngừng đòi cô chịu trách nhiệm nên cô liền gật đầu đáp ứng đại cho hắn bớt lãi nhãi.